Vài năm trước, tôi thấy ứng dụng Tor trên một bản tin. Đó là một cách để truy cập vào darknet. Tôi quyết định tìm hướng dẫn và làm theo. Từ đó trở đi, tôi thỉnh thoảng lại xem qua các trang khác nhau khi chán.
Một tuần trước, tôi tìm thấy cuộc trò chuyện nọ trên trang 4chan nhái nào đó, dẫn theo địa chỉ IP với một thứ hấp dẫn được giới thiệu tại đó. Gần như không có một bình luận nào trong mục phản hồi, nhưng nó có rất nhiều lượt xem. Tôi quyết định vào thử xem sao.
Tôi đang nằm trên giường. Hơn 1 giờ sáng, khi màn hình thay đổi, tôi phải nheo mắt trong bóng tối, cùng sự mệt mỏi để nhìn rõ. Màn hình được chia thành 4 khung, và một mục trò chuyện ở cuối trang. Toàn bộ trang được cài đặt bằng gam màu đen và xám. Khung bình luận được thiết kế giống như phần cuối của hệ điều hành Linux. Một trang điển hình cho hacker.
Sau một giây, 4 khung hình đã tải xong, và nó chuyển từ tối đen sang đoạn video bị nhiễu. Mỗi khung đều có một góc camera giống nhau từ góc phòng chiếu xuống. Tất cả các căn phòng đều lờ mờ tối, nhưng nếu chỉnh độ sáng lên mức tối đa, tôi có thể thấy dáng người nằm dưới sàn nhà. Những căn phòng rất nhỏ, còn chẳng đủ chỗ để một người nằm thẳn. Nó quá tối để có thể thấy được bất kỳ chi tiết nào. Chỉ có bốn thân hình nằm trên các sàn nhà riêng biệt.
Tôi lướt xuống dưới và tìm thấy mục hướng dẫn. Đây là những gì trên đó:
Mã lệnh qua trò chuyện:
\about — Hiển Thị Thông Tin Của Đối Tượng
\lights — Điều Khiển Đèn
\food — Phân Phát Thức Ăn
\water — Phân Phát Nước Trong 10 Giây
\flush — Xả Bồn Cầu
\family — Phát Giọng Nói Của Người Thân
\noise — Phát Tiếng Ồn Lớn
\about — Hiển Thị Thông Tin Của Đối Tượng
\lights — Điều Khiển Đèn
\food — Phân Phát Thức Ăn
\water — Phân Phát Nước Trong 10 Giây
\flush — Xả Bồn Cầu
\family — Phát Giọng Nói Của Người Thân
\noise — Phát Tiếng Ồn Lớn
Tiềm thức của tôi hiểu đống này trước khi tôi có thể nhận ra. Tôi nhấp vào thanh trò chuyện mới và gõ \lights 1. Số thứ tự cho bốn camera xuất hiện như những đề mục trắng ở góc trái phía trên, nên tôi ấn số của camera đầu tiên cho mục cam_id.
Trình duyệt đưa ra phản hồi. Mã lệnh của tôi hiện ra trên nhật ký trò chuyện.
Tôi lướt trở lại đầu trang về cái camera mà tôi đã nhập số. Nó lag trong một giây, nhưng cái đèn trên đầu bật lên cái “tách”. Cả căn phòng lóe lên trắng toát với tiếng rè của đèn huỳnh quang. Cơ thể trên sàn do dự phản ứng lại, tôi nhận ra cậu chỉ khoảng đôi mươi. Cậu ấy che mắt lại và rên rỉ, ép mặt mình xuống sàn bê tông để tránh ánh sáng.
Tôi há hốc miệng trước cảnh tượng này. Đây là một cái hộp bê tông. Ở một phía, phần tường bị khoét ra bởi một cái kệ. Cách xa khỏi camera, nhưng vẫn trong tầm mắt, là một cái bồn cầu kim loại sáng bóng. Loại mà bạn sẽ thấy trong mấy phim tài liệu về nhà tù.
Cậu ấy khoả thân nửa người dưới, nằm trong một cái... buồng giam bê tông.
Một nhà tù.
Tôi liếc lại mấy cái mã lệnh, lướt thật nhanh.
Đồ ăn, nước, bồn cầu...
Chàng trai này—không, tất cả những người này—đang ở trong một nhà tù được điều khiển bởi cuộc trò chuyện bệnh hoạn nào đó của bất kỳ ai muốn ghé qua.
Tôi lướt lên trên một lần nữa và nhìn vào URL.
198.74.51.76/page/1
Trang 1.
Tôi gõ mấy cái URL nhanh nhất có thể, kiểm tra từng trang một khi nó đang tải.
198.74.51.76/page/2
198.74.51.76/page/3
…
198.74.51.76/page/10
Nó cứ kéo dài mãi mà không có kết thúc. Mỗi trang có 4 camera, hơn 40 người đang bị giam giữ như thế này.
Tôi ngừng thay đổi URL và xem thử trang này, cố gắng tìm kiếm vài chỉ dẫn. Những người này là ai? Tại sao họ lại ở đây? Đã có ai khác đăng nhập vào chưa? Lần cuối những người này được cho ăn là khi nào?
Nhật ký trò chuyện không hiển thị thời gian. Tôi có thể thấy các mã lệnh trên mỗi trang, nhưng không hề có dấu hiệu nó đã được nhập khi nào, hay là bởi ai. Cũng không hề có tên người dùng nào. Không hiển thị tổng số người trực tuyến và đang xem.
Một ý tưởng nảy ra, tôi gõ một trong số các lệnh: \about 12
'Bạn không được phép truy cập.'
Tiên sư.
Trong khi đọc qua các trang, tôi quyết định cho họ nghỉ ngơi một chút, điều rất cần thiết lúc này. Ai mà biết được lần cuối họ ăn uống là khi nào?
Tôi trượt xuống danh sách lệnh, tập trung vào camera bên phải để đảm bảo mã lệnh hoạt động.
\food 10
Tôi lướt lại lên trên và chờ đợi phản hồi. Loa điện thoại toàn tiếng rè rè, tôi phải nheo mắt để nhìn trong bóng tối. Tôi chưa bật đèn lên vì không muốn doạ người trên màn hình. Tôi có thể thấy vài chuyển động, nhưng căn phòng quá tối để thấy rõ được. Tôi không thể cưỡng lại. Tôi lướt xuống, gõ \lights 10 rồi quay lại bên trên.
Ánh sáng loé lên, cô gái có vẻ ngần ngại. Cô cố gắng che cơ thể mình và trốn khỏi ánh đèn. Cô ấy đang quỳ trên cái đống nhìn như thức ăn cho chó vừa rơi từ trên kệ xuống. Tôi không biết nó từ đâu ra, nhưng nó vung vãi khắp sàn.
Cô gái đang nhai và múc chút thức ăn lên để ăn nốt trước khi đèn được bật lên, nhưng giờ cô ấy chỉ... nhìn chằm chằm. Chăm chú vào camera như thể cô ấy nhìn thấy tôi.
“Xin lỗi,” tôi nói thành tiếng. Cổ họng tôi nghẹn lại, nhưng cô ấy không phản ứng. Giọng nói của tôi không được chuyển tiếp qua trình duyệt. Trang web không có quyền truy cập mic của tôi, nó cũng không hỏi xin truy cập nốt.
Cảm thấy xấu hổ, tôi lướt xuống và gõ \lights 10 một lần để tắt đèn đi. Tôi kiểm tra 2 lần xem nó hoạt động không, rồi bắt đầu suy nghĩ.
Tôi vừa thấy mệt mỏi mới đây thôi, nhưng giờ lại tỉnh như sáo. Có bao nhiêu người ở đó vậy? Đã bao lâu kể từ khi họ được ăn uống đầy đủ?
Một nhiệm vụ dần hình thành trong đầu tôi, rồi tôi nhảy khỏi giường. Tôi bật đèn lên và khởi động laptop, để điện thoại qua một bên. Tôi tìm trang đó và thấy nó vẫn truy cập được.
Tôi đã lo lắng là nó sẽ biến mất khi tôi dùng laptop. Nhưng may là nó đã không. Và giờ tôi có thể thực sự giúp những người này.
Tôi đến trang 1. Chàng trai đầu tiên ở camera 1 vẫn tự chôn đầu vào tay mình, cố gắng ngủ mặc ánh sáng.
Tôi lướt trên bàn phím.
\food 1
\water 1
Tôi đang dùng màn hình lớn hơn nên không cần phải lướt đi lướt lại qua mấy cái camera và khung trò chuyện nữa. Tôi có thể thấy mã lệnh của mình đang có hiệu lực. Âm thanh rè rè lại xuất hiện, tôi nhìn hộp đồ ăn cho chó va loảng xoảng từ một lỗ trên cái kệ xuống và nảy khắp phòng. Điều này đã thu hút sự chú ý của chàng trai và cậu ấy bò trườn ra để đuổi theo từng mẩu vụn, nhét vào mồm nhai ngấu nghiến.
Cậu ấy đã bị bỏ đói lâu rồi.
Ngay sau khi đồ ăn rơi xuống, tôi nghe được tiếng nước chảy, nhưng chẳng thấy nó đâu. Mất 1 phút để tôi nhận ra một dòng nước nhỏ từ trần nhà chảy trực tiếp xuống bồn cầu. Cậu ấy để lại đống đồ ăn và chạy vội đến dòng nước. Cậu cố hứng nhiều nước nhất có thể bằng miệng và tay mình, uống ngay lập tức. Cậu đã gần như chết khát.
Xương sườn lộ rõ ra khi cậu ấy đứng lên. Cơ thể bọc da và xương ấy đang chết dần.
Dòng nước ngừng lại sau 10 giây, đúng như chỉ dẫn. Cậu ấy uống đến giọt cuối cùng nhưng vẫn làm đổ rất nhiều xuống sàn và bồn cầu.
Chàng trai đứng đó trong 1 phút với bàn tay ướt sũng. Quay lưng lại với camera, cậu nhìn xuống khoảng trống.
Cậu ấy bắt đầu xúc động và hoảng loạn, nghĩ rằng nguồn nước đã bị nhiễm độc hoặc trộn với thuốc tẩy.
Nhưng rồi cậu gục xuống, đầu tựa vào bồn cầu và nức nở thật to. Tôi cũng không che giấu nước mắt của mình. Tôi đang nhìn... đứa trẻ này khóc, quỳ trong một buồng giam.
Tôi biết đó sẽ là một đêm dài. Tôi đứng dậy, lấy một lon Redbull trong tủ lạnh rồi đóng cửa phòng.
Đến giờ làm việc rồi.
Tôi kiểm tra từng camera một trên trang đó, ít nhất là những cái được hiển thị.
Tôi xử lý một cách máy móc. Từ trang này qua trang khác, từ camera này qua camera khác.
Bật đèn, cung cấp 2 phần thức ăn, 2 phần nước, xả bồn cầu, tắt đèn.
Góc camera không đủ rộng để xem bồn cầu có sạch không, nên tôi cứ xả hết cho chắc.
Hoá ra có 16 trang tất cả. Bốn camera mỗi trang, hiển thị 64 người. Vài trang đầu có dấu hiệu của những lệnh đã nhập. Những trang cuối gần như không có. Tôi có thể đoán được qua cơ thể của họ rằng ai cũng mới với quá trình này. Họ vẫn chưa chết đói, cùng với mắt đỏ và nước mắt chưa khô. Nhưng để so sánh thì những người ở mấy trang đầu đã ở đây một thời gian rồi.
Đã gần đến 4 giờ sáng khi tôi hoàn thành công việc. Tôi chờ họ ăn xong và tìm nước uống. Nó tốn khá nhiều thời gian và không có cách nào để tôi giao tiếp được với họ. Ít nhất thì tiếng động cơ rè rè mau đánh thức họ dậy. Họ biết âm thanh đó nghĩa là gì.
Tôi phân tích từng buồng giam khi làm việc. Tất cả đều giống nhau. Một bức tường nằm ở góc chết của camera. Cửa có nằm ở đó không? Tất cả những người tôi quan sát đều ngủ trong một cái khung nên tôi đoán ngoài tầm nhìn của camera thì căn phòng chẳng còn gì khác.
Sàn và tường được làm từ bê tông vững chắc. Ống dẫn nước nhỏ dưới bồn cầu là thứ duy nhất kết nối với thế giới bên ngoài mà tôi có thể thấy được. Tôi cân nhắc vài lựa chọn khả thi. Tôi không thể hỏi họ về buồng giam được và điều này thật điên tiết.
Tới lúc đó, tôi lại kiệt sức. Về cơ bản thì lon Redbull chẳng làm được gì. Tôi cần đi làm vào ngày hôm sau nên tôi đóng laptop và quay lại giường, cố gắng làm chuyện này trở nên hợp lý.
Đồng hồ báo thức đánh thức tôi lúc 7 giờ, vừa đủ thời gian để tắm và đi làm đúng giờ. Tôi dành ra vài phút kiểm tra xem cái trang còn trực tuyến không. Vẫn còn. Và ít nhất thì không có lệnh mới nào được nhập.
Chỉ mình tôi thôi.
Dù không muốn rời đi nhưng tôi vẫn bắt buộc phải đi làm.
Tôi kiểm tra trang web bất cứ khi nào có cơ hội. Các buồng giam vẫn tối om, nhưng tôi thấy được vài chuyển động. Tôi không bật đèn lên vì không biết giờ giấc ngủ của họ. Đó thực sự là điều mà tôi đã nghĩ đến. Tôi bỗng dưng lo lắng về sự thoải mái của họ.
Tôi phóng về nhà ngay sau giờ làm và bật laptop lên để thực hiện thói quen. Tôi mất 2 tiếng để hoàn thành, lần này tôi đã nhanh hơn. Tôi mở tab mới ra để cung cấp đồ ăn lần lượt cho từng camera, từng trang, sau đó là nước uống.
Khi chỉ còn vài trang nữa, một tiếng quát làm tôi giật nảy lên. Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là người bạn cùng phòng nào đó muốn gọi tôi. Tôi dập laptop xuống và nhìn vào cánh cửa, nhưng không có ai ở đó cả.
Tôi đứng dậy, đóng cửa lại như một việc nên làm từ trước rồi mở máy tính lên. Lại xuất hiện tiếng gọi.
“Này! Này!”
Tôi lướt qua các tab, cố gắng tìm ra ai là người đang gào. Tim tôi đập loạn lên, lo lắng ai đó trong số họ đã bị thương.
“Này! Bật nước lên nếu mày nghe thấy tao!” Cô ấy hét lên. Tôi sang tab bên phải và biết ngay là cô ấy vì người trong màn hình đang đứng lên, dang 2 tay ra đối diện với camera. Đó là cô gái ở trang 3, camera 10. Cái người luôn trốn khỏi camera.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào, chờ đợi đầy kiên nhẫn. Camera hơi nhiễu nhưng tôi vẫn thấy được biểu cảm của cô. Tôi đã cho cô ấy đồ ăn và thức uống nên cô ấy biết tôi đang ở đó. Hoặc là từ 1 phút trước, theo như suy nghĩ của cô ấy thì tôi đã rời đi rồi.
Tôi quyết định làm theo.
\water 10
Dòng nước bắt đầu chảy. Cô buông tay xuống rồi gật đầu.
“Được rồi, mày đã trực tuyến. Đã 2 ngày không có đồ ăn thức uống gì hết cho đến khi mày cuối cùng cũng NHỚ RA TAO Ở ĐÂY!” Cô ấy quát tháo đầy giận dữ. Tôi nao núng, như thể mình là người đã làm điều này với cô ấy.
“Nếu mày không muốn tao chết đói thì tao gợi ý gửi thêm đồ ăn. Hai cốc không đủ chút nào.” Cô ấy yêu cầu với giọng điệu gay gắt, và tôi không đổ lỗi cho cô. Cô ấy nghĩ cuộc trò chuyện này là với kẻ bắt cóc mình.
Tôi tuân theo và nhập thêm 2 lệnh đồ ăn nữa. Trong chưa đầy 1 giây suy nghĩ, tôi quay lại các trang và gửi thêm đồ ăn cho tất cả mọi người. Tôi quay đi khi bọn họ bò ra như những con thú để cho từng mẩu thức ăn vào miệng. Thật là vô nhân tính, và tôi đủ thông cảm để không nhìn vào họ, dù cho họ không thể thấy tôi.
“Nước là có, bồn cầu là không, được chứ?” Cô gái lại cất tiếng. Tôi quay lại và thấy cô ấy vẫn đang nhìn camera. Thay vì ăn hết chỗ đồ ăn, cô ấy để lại một chút ở phía bức tường. Có lẽ để đề phòng nếu tôi không xuất hiện trong 2 ngày.
Mất 1 phút để tôi hiểu điều cô vừa nói. Nước là... ồ! Để giao tiếp!
Tôi nhập câu trả lời của mình.
\water 10
Nước chảy ra. Cô ấy cười nhẹ, hỏi một điều mà có lẽ cô đã nghĩ nãy giờ.
“Cậu có biết tôi là ai không? Tên tôi chẳng hạn?”
Không. Bồn cầu xả nước và cô ấy giật mình dù bản thân đã biết.
“Vậy cậu không chọn đích danh tôi để bắt cóc?”
Tôi chần chừ. Trả lời theo cách nào cũng sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi là kẻ bắt cóc. Cô ấy gợi lên “Cậu có đó không?”
Tôi xả bồn cầu để trả lời câu hỏi đầu tiên.
"Có khi nào tôi có thể thoát khỏi đây được không?"
Tôi không thể trả lời có hay không. Tôi chần chừ. Không có câu trả lời nên tôi gửi đồ ăn.
"Nghĩa là cậu không biết?" Cô ấy hỏi, rất khôn khéo.
Tôi gửi lệnh nước.
"Cậu là người đã làm điều này với tôi?"
Thông minh đấy. Tôi xả bồn cầu.
"Tôi muốn hỏi cậu là ai, nhưng đấy không phải là một câu hỏi có/không," cô ấy nói ra suy nghĩ của mình. "Cậu có biết tại sao tôi lại ở đây không?" Cô ấy hỏi.
Tôi xả bồn cầu. Rõ ràng cô ấy ở đây là để giải trí cho đám bệnh hoạn trên internet, nhưng trên hết tôi không đủ chắc chắn để trả lời có.
"Tôi sẽ tin cậu. Nếu cậu thực sự không phải là kẻ làm điều này với tôi, tôi cần cậu giúp. Hãy tìm gia đình tôi. Tôi là Sarah <đã chỉnh sửa>. Tôi 27 tuổi, đến từ Fairfield, Connecticut. Cứu... Tôi... Ra."
Cô ấy bắt đầu khóc, tiếng nức nở làm ngắt câu cuối cùng.
"Cậu sẽ làm thế chứ?" Cô ấy nghẹn ngào.
Hơi thở tôi nghẹn lại. Tôi đã biết cô ấy là ai. Tôi có thể tìm được gia đình cô ấy, thông báo cho họ rằng cô ấy còn sống, liên lạc với cảnh sát. Tim đập nhanh, tôi biết đây là trách nhiệm của mình.
Tôi nhập lệnh nước.
Tôi quyết định không để lộ tên họ của cô ấy ra và lí do sẽ được tiết lộ ở cuối bài đăng này.
Chúng tôi trò chuyện một lúc. Cô ấy sẽ ngừng một lúc để chuyển các câu hỏi thành dạng có/không/không biết, và tôi hoàn thành việc cung cấp thực phẩm cho 63 tù nhân.
Ước gì tôi có thể giao tiếp với những người còn lại. Việc sử dụng mã lệnh như kiểu giao tiếp có/không thật thiên tài. Không ai khác nói gì cả, và tôi không có cách nào để bắt đầu cuộc trò chuyện. Họ phải tìm đến tôi trước.
Cho đến giờ, những người khác chỉ quan tâm tới việc ăn uống, đi vê sinh và ngủ. Hầu hết bọn họ đều phó mặc cho số phận. Một số thì khóc lóc. Số khác hoảng loạn và đấm vào tường. Không ai cố nói chuyện với tôi cả. Không ai hết trừ Sarah, cô gái camera số 10.
Sau khi cho mọi người ăn, tôi bắt đầu cuộc tìm kiếm Sarah. Tôi mở tab tìm kiếm rồi gõ nhanh chóng. Kết quả hiện ra, nhưng không ai nhìn giống cô ấy cả. Cái tên phổ biến đến mức nó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để tìm ra.
Khi tôi lại đâm vào một ngõ cụt, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi. Tôi mở tab ra để kiểm tra cô ấy. Cô ấy chưa nói gì, nhưng tôi muốn đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn.
Đèn vẫn tắt, hình bóng lờ mờ của cô ấy hiện ra trên sàn. Đang ngủ.
Trong khi nhìn qua từng trang, đợi chờ manh mối, tôi cố thử mã lệnh 'about' lên Sarah. Nó vẫn đưa ra phản hồi như cũ.
'Bạn không được phép truy cập.'
Vậy ai mới được phép truy cập? Nó không có mục đăng nhập hay gì cả.
Tôi xem xét mã nguồn thật kỹ nhưng không thể tìm thấy gì đáng chú ý. Tôi tái thiết lập yêu cầu tới máy chủ nhưng không có phản hồi gì hữu ích. Trang này trống trơn, ít nhất là với trình độ của tôi.
Đến lúc nhờ chuyên gia rồi.
Tôi tìm cách báo cáo trang web với cảnh sát, và đề xuất gửi email được đưa ra, theo như hướng dẫn trên trang chủ của FBI. Vậy nên tôi thử viết một cái.
Tôi soạn nó trong tài khoản email của mình, ngay khi định ấn gửi thì tôi do dự.
Nếu tôi gửi một gợi ý, nó sẽ dẫn nguồn đến tên của tôi. Thông tin cá nhân của tôi. Lỡ như trang này bị đánh sập và bị đưa ra ra tòa thì sao? Họ (bất kỳ ai đi chăng nữa muốn nhắm vào tôi) sẽ biết chính xác ai đã báo cho FBI.
Nói cách khác, tôi đang gậy ông đập lưng ông?
Tôi sao chép nội dung đoạn email và thay vào đó sử dụng địa chỉ email ẩn danh để gửi đi. Trang này cho phép bạn truy cập vào địa chỉ email đó, miễn là để mở tab, thế nên tôi cứ để nó lại đó, mong chờ một phản hồi nhanh chóng.
Tôi không nhớ mình đã ngủ gật đêm đó, nhưng tôi đã thức dậy, cảm thấy loáng choáng. Báo thức của tôi im lặng đáng lo ngại, mặc dù ánh sáng đã lọt qua tấm rèm. Tôi hoảng loạn đứng dậy ngay lập tức. Điện thoại ở trên bàn đã sập nguồn hoàn toàn. Tôi đã không sạc, nghĩa là không có báo thức.
Tiên sư.
Tôi vội vã chuẩn bị vào lúc 10 giờ sáng. Tôi đã trễ đúng 2 tiếng. Điện thoại tôi đã tắt ngấm nên không thể nhận được cuộc gọi nào. Tôi sạc pin trên xe, nhưng chừng đó không đủ thời gian để lên được 20%.
Khi tôi đến công ty, tôi nịnh bợ và xin lỗi hết sức mình vì đến muộn. Gã quản lí tức sôi cả máu. Tôi sạc điện thoại trong phòng nghỉ và bắt đầu ca làm của mình.
Giờ nghỉ của tôi khá ngắn. Tôi không mang theo bữa trưa nên tôi phải đi mua một chút. Chỉ còn vài phút nữa là hết giờ nghỉ khi tôi có thể ngồi xuống dùng điện thoại.
Tôi kiểm tra trang web, và giọng của Sarah ngay lập tức xuất hiện trên loa. Cô ấy đang nói chuyện, nhưng không phải với tôi. Là người khác. Tôi xem cuộc trò chuyện trên camera. Nhật ký trò chuyện chỉ kéo lại được vài tin nhắn trước, nên tất cả những gì tôi thấy được là rất nhiều yêu cầu điều chỉnh đèn và phát tiếng ồn.
Có vài người đang trò chuyện rất lộn xộn. Tôi không thể biết được có bao nhiêu người vì chẳng có tên người dùng nào.
‘Tên cô ta là gì cơ?’
‘Sarah’
‘Ta đã có thể chơi mấy trò vui vui rồi nếu mấy người không làm loạn mấy cái đèn lên.’
‘Nhìn cô ta giật mình kìa.’
‘Sarah’
‘Ta đã có thể chơi mấy trò vui vui rồi nếu mấy người không làm loạn mấy cái đèn lên.’
‘Nhìn cô ta giật mình kìa.’
Sau đó, một giọng phụ nữ xuất hiện.
“Sarah à? Con có đó không?”
Tôi lướt lên trên để thấy Sarah ngồi sụp xuống sàn, khoanh tay lên đầu. Gục ngã.
Trong cuộc trò chuyện, ai đó đã gõ \family 10 để tạo ra giọng nói. Giọng một người thân của Sarah.
“Này, giờ nghỉ kết thúc rồi,” quản lí của tôi lao vào phòng nghỉ.
“ĐỂ TÔI YÊN ĐI!” Tiếng thét của Sarah nổ ra. Tôi hoảng loạn bấm nút nguồn, tắt tiếng trình duyệt đi. Gã quản lí nhìn tôi đầy bối rối và khó chịu.
“Xin lỗi, tôi tới đây,” Tôi nói rồi đứng dậy.
“Để điện thoại của cậu lại đây.” Anh ta ra lệnh và rời đi.
Tôi nghiến răng lại chờ hắn đi rồi lại mở khoá điện thoại. Sarah đang hét lên mấy lời tục tĩu. Tôi nhanh chóng xoá tab và khoá điện thoại lại. Sau khi cắm sạc lại, tôi quay về làm việc với đôi tay run rẩy.
Sau giờ làm, tôi phóng ngay về nhà và đăng nhập vào laptop. Điều đầu tiên tôi kiểm tra là trang của Sarah. Giờ nó tối om. Mã lệnh cuối cùng được nhập là tắt đèn. Không có dấu hiệu về thời gian, nên tôi không thể biết được đây đang là lúc nào.
Tôi không muốn tương tác với cô ấy với sự xuất hiện của ai khác. Không hiển thị số lượng người xem trực tiếp nên tôi cứ đợi và xem các hoạt động trong cuộc trò chuyện. Tôi bỏ cuộc sau 10 phút. Tôi đoán rằng bất kỳ ai vừa ngồi đó giờ đã rời đi.
Tôi bật đèn lên và Sarah lầm bầm khó chịu.
Cô ấy ngồi dậy và giụi mắt trước khi gặm đống đồ ăn tích được, giờ đã nhiều hơn trước.
“Tôi uống chút nước được không?” Cô ấy hỏi với giọng khàn khàn.
Tôi làm theo với một lệnh nước. Cô ấy đến đó và uống. Tôi gửi thêm vài đợt nữa.
“Là cậu phải không?” Cô ấy hỏi, không nhìn vào camera. Giọng cô trầm xuống như thể để nói chuyện với tôi mà không ai khác nghe được. Một điều bất khả thi trong tình huống này.
Tôi nhập một lệnh nước cho câu trả lời.
“Hồi nãy đã có ai khác ở đây,” Sarah nói, vuốt tay qua mái tóc bết rồi ngồi xuống. “Họ nghịch mấy cái đèn và phát... những giọng nói.”
“Cậu có thể phát mấy cái đó được không?” Cô ấy hỏi, nhìn lên camera.
Thay vì mở giọng nói, thứ có thể sẽ kích động cô ấy, tôi gõ lệnh gửi nước. Cô ấy gật đầu với chính mình.
“Cậu có quyền truy cập giống họ, nhưng tôi đoán cái quyền đó không bao gồm mở cửa, đúng không?”
Tôi xả bồn cầu đằng sau cô ấy. Cô thở dài, nó nghẹn lại trong họng và biến thành tiếng nức nở.
“Chúng ta cần một ký hiệu. Để tôi biết đây là cậu chứ không phải ai khác.” Sarah nhìn lên camera đầy mong chờ.
Tôi vắt óc để nghĩ một khuôn mẫu hay để làm ký hiệu.
Cuối cùng, tôi chốt lại: bật đèn, nước, tắt đèn, xả bồn cầu, bật đèn, gửi đồ ăn.
Tôi làm lại một lần nữa để cô ấy nhận ra. Cô lặp lại một lần cho tôi, và tôi trả lời có với một dòng nước được gửi xuống.
Cô thở dài.
”Giúp tôi việc này,” cô ấy gần như thì thầm. “Đừng bao giờ mở những giọng nói. Hiểu không?”
Cô không biết rằng tôi biết chúng là của gia đình cô. Tôi bắt đầu khóc khi trả lời. Được.
Tôi thực hiện thói quen kiểm tra và cho mọi người ăn. Tôi xem qua địa chỉ email kia trước đó, nhưng vẫn chưa có phản hồi. Tôi hơi bực một chút, thắc mắc điều gì khiến họ chậm trễ vậy trong khi rất nhiều người đang khổ sở.
Thay vì suy nghĩ, tôi tiếp tục cho họ ăn uống.
Sarah nói chút chuyện vặt, hoặc nhiều chuyện vặt nhất có thể khi bạn bị nhốt trong một buồng giam kể từ khi Chúa-mới-biết-bao-giờ. Cô ấy hỏi tôi đã tìm được gia đình cô chưa, tôi bảo chưa. Cô hỏi liệu tôi đã báo cảnh sát, tôi trả lời có. Cô ấy cố tìm ra cách để biết những điều tôi nắm được, nhưng thất bại. Thật đáng thất vọng khi tôi chỉ có thể trả lời không cho những câu hỏi của cô ấy.
Không tiến triển chút nào cả. Nó khiến tôi bực mình. Nó khiến cô ấy trầm cảm.
Cô ấy đoán tên tôi, và tôi trả lời không hoặc có. Lúc đầu, cô nói rất nhanh, xổ một tràng như đếm đến 100 vậy. Nhưng đến khi cô nói hết mấy cái tên thông thường, cô suy nghĩ kỹ lưỡng về đáp án.
Tôi cố tìm thêm thông tin về cô ấy trên mạng, nhưng chẳng tìm thấy gì liên quan đến Sarah. Không Facebook, không Twitter, không Instagram, không báo cáo tìm người mất tích, không có một chút thông tin nào về cô ấy. Tôi tuyệt vọng tới mức tạo danh sách tất cả mọi người có tên họ trùng với cô ấy ở Fairfield và hỏi xem họ có cô con gái mất tích nào không.
Nhưng thành phố đó quá lớn.
Cô ấy cố tạo ra một loại mã morse để giao tiếp, nhưng cô ấy không thể theo kịp số lần bật/tắt đèn của tôi để phân biệt dấu chấm và dấu xổ, chưa nói đến việc tạo thành từ. Chúng tôi bỏ qua ý tưởng đó khá nhanh.
Tôi đang định đi ngủ, cô ấy cũng thế, thì cô thốt lên “Marvin thì sao? Tên cậu là Marvin?”
Câu hỏi làm tôi cười chảy nước mắt. Cô ấy sẽ không bao giờ đoán được tên tôi đâu. Tôi quyết định giúp cô ấy và lấy luôn cái tên đã được đặt.
Tôi nhập một lệnh gửi nước để xác nhận cái tên mới.
Cô ấy cười rộ lên. “Không thể tin được tôi đã đoán đúng cái tên kỳ lạ như thế!” Cô ấy khúc khích.
Nụ cười của tôi nhạt đi khi một dòng chữ màu đỏ sáng rực lên.
‘Quản trị viên đã trực tuyến.’
Mẹ kiếp.
Gần như ngay lập tức, tin nhắn xuất hiện trong cuộc trò chuyện.
‘Hành động của bạn đã được theo dõi kỹ lưỡng.’
Tôi ngừng thở.
‘Dù cao quý, nhưng đây không phải là mục đích của trang này.’
Quản trị viên gõ \lights rồi liên tục tắt hết đèn trong từng camera. Có lẽ hắn đã cài bot làm việc này. Hành động đó quá nhanh để là con người.
Sarah vẫn khúc khích khi đèn tắt. “Marvin?” Cô gọi trong bóng tối. Tôi cố bật đèn lên.
\lights 10
‘Bạn không được phép truy cập.’
Quản trị viên gõ tiếp.
‘Rời đi và đừng bao giờ quay lại.’
Tôi cố bật đèn tiếp, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Đột nhiên, giọng của người thân Sarah lại phát ra trong buồng giam. Cô ấy thút thít rồi di chuyển trong bóng tối.
‘Đi ngay, không tôi sẽ tổn thương cô ấy.’
Danh sách lệnh được thay đổi thành những mã tôi chưa từng thấy.
Mã lệnh qua trò chuyện - Cấp độ 2:
\drain — Đóng/Mở Ống Dẫn Nước
\water-long — Cung Cấp Nước Trong 1 Giờ
\tainted-food — Cung Cấp Đồ Ăn Nhúng Thuốc Tẩy
\hot — Tăng Nhiệt Độ Phòng Thêm 5 Độ
\cold — Giảm Nhiệt Độ Phòng Đi 5 Độ
\clog — Làm Tắc Và Xả Bồn Cầu
\shock — Kích Hoạt Đường Điện
\disturb — Phát Một Loạt Tiếng Hét
\deaf — Phát Tiếng Ồn Đủ To Để Gây Điếc
\water-long — Cung Cấp Nước Trong 1 Giờ
\tainted-food — Cung Cấp Đồ Ăn Nhúng Thuốc Tẩy
\hot — Tăng Nhiệt Độ Phòng Thêm 5 Độ
\cold — Giảm Nhiệt Độ Phòng Đi 5 Độ
\clog — Làm Tắc Và Xả Bồn Cầu
\shock — Kích Hoạt Đường Điện
\disturb — Phát Một Loạt Tiếng Hét
\deaf — Phát Tiếng Ồn Đủ To Để Gây Điếc
Mấy lựa chọn này thật khủng khiếp, nhất là khi đi cùng với nhau. Tôi nổi da gà trong khi đóng từng tab một. Cơn giận dữ đến khi tôi hoàn thành công việc.
Tôi mở ngăn kéo ra và lật tung đống đồ lên. Vớ lấy cái điện thoại cũ, tôi cắm sạc vào rồi bật lên. Màn hình mất một hồi lâu để khởi động.
Trong lúc chờ, tôi đeo giày, mặc áo khoác rồi rời khỏi căn hộ. Lúc đó đã muộn rồi, quá nửa đêm, tôi lái xe đến tiệm McDonald’s gần nhất và ngồi ở khu gửi xe.
Dùng wifi của họ, tôi cố truy cập vào trang web bằng một thiết bị mới và mạng mới.
Mọi thứ vẫn còn ở đây: 198.74.51.76/page/3 . Tất cả các camera đều mất kết nối, chỉ có màn hình nhiễu. Cuộc trò chuyện vẫn hoạt động, dù chỉ là mấy mã lệnh thông thường. Nhưng mỗi khi tôi nhập mã, nó lại nói:
‘Camera 10 không được kết nối.’
Trang 3 là chỗ duy nhất hoạt động. Không còn trang nào khác đang tải, nó đều nói rằng trang không tồn tại. Tất cả các trang khác đều sập và mất kết nối trừ trang này. Tôi không thể ngừng tự hỏi liệu đây có phải một thông điệp cho tôi. Như thể việc nó ở đó có chủ đích chế giễu tôi vậy.
Về đến nhà, FBI vẫn chưa hồi âm cho tôi. Vì thời thế đã thay đổi, tôi gửi email một lần nữa, thêm vào những sự việc vừa mới xảy ra và sử dụng email thật lần này. Có lẽ mức độ đáng tin sẽ tăng lên nếu đi kèm thông tin cá nhân.
Có vẻ như đã có tác dụng vì FBI đã trả lời lại rằng họ đang điều tra xem trang web đã chuyển đi đâu, nhưng họ sẽ không nói với tôi. Tôi đã làm phiền họ liên tục mấy ngày nay. Họ doạ sẽ xử tôi tội cản trở người thi hành công vụ nếu tôi tiết lộ danh tính của Sarah và vị trí hiện tại của cô ấy. Họ bảo đang làm việc với gia đình.
Đó là lí do tôi xoá tên họ của cô ấy trong bài đăng này. Để “tuân theo mệnh lệnh”.
Nhưng rồi tôi vẫn phải làm điều này. Tôi chỉ là một chàng trai với lượng kiến thức vô cùng hạn hẹp về công nghệ thông tin. Tôi đang học dần, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Đã vài ngày kể từ khi toàn trang web sập, nhưng trang 3 vẫn ở đó. Vẫn chế nhạo tôi.
Có ai ở đây biết cách tiến hành một cuộc điều tra pháp lý không? Cố gắng tìm manh mối giúp tôi với. FBI có thể doạ nạt tôi giữ danh tính của Sarah cho riêng mình, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu ngừng tìm kiếm cô ấy.
Làm ơn hãy giúp tôi. Địa chỉ trang web ở khắp nơi trong bài đăng này. Bất kỳ manh mối nào cũng có ích. Hãy giúp tôi giải thoát Sarah.
-Marvin
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét