Khi nào ta chênh vênh nhất ?



Cuộc đời có bao nhiêu giai đoạn khiến người ta cảm thấy chênh vênh nhất?

14 tuổi, nổi loạn và ngông cuồng khi thoát khỏi thân xác trẻ con, luôn muốn mình là trung tâm của mọi sự chú ý. 14 tuổi, đã biết chênh vênh.

17 tuổi, đứng giữa ngã rẽ đầu tiên của cuộc đời, là người trưởng thành nhưng chưa đủ chín chắn để có những bước đi vững vàng nên đôi khi, chếnh choáng và bất định trong hành trình dài mà ta phải một mình đi tới. 17 tuổi, những cảm xúc chênh vênh chợt đến nhiều hơn.

25 tuổi, tuổi đẹp nhất của đời người, đang trẻ trung, sung sức nhưng đã đủ chín chắn để bước đi độc lập trong mọi hướng rẽ của bản thân. Nhưng những mối quan hệ tốt đẹp và một công việc đủ trang trải cho bản thân vẫn không thể ngăn được những khoảnh khắc chơi vơi của chính mình. 25 tuổi, có những buổi sáng thức dậy, lòng không gợn sóng, như mặt hồ yên ả mà đượm buồn một chiều thu. Ai nói tuổi 25 là bình yên của đời người, bình yên không đến ở tuổi trẻ. 25 tuổi, trái chín mọng của đời người, nhưng những gì càng rực rỡ lại càng nhiều tiếc nuối, như pháo hoa nở rộ trong đêm giao thừa, sáng chói trong khoảnh khắc rồi vụt tắt. Thanh xuân ấy, là để ta nhìn ngắm một mình.

30 tuổi, những ngày tháng bồng bột và nông nổi không còn nữa, thêm một tuổi nghĩa là kiệm lời đi một chút, nghĩa là đằm mình thêm một chút, là sống khép kín, lặng lẽ, là xa dần những mối quan hệ xã hội, là thay vì kết nối thêm người dưng, ta chợt thấy trân quý những ngày tháng được sống bên người thân và gia đình. 30 tuổi, chợt thấy sức khỏe là tất cả những gì ta mong mỏi, khỏe mạnh để yêu thương, khỏe mạnh để chính mình tìm thấy bình yên của đời người. 30 tuổi, những lúc chơi vơi nhất, ta vẫn có thể bám víu và nương tựa vào nỗi cô đơn của chính mình, để mạnh mẽ xách balo đến một nơi xa, để bình thản ngồi giữa quán cà phê một chiều đông lạnh giá, nhìn những khuôn mặt xa lạ lướt qua, để nghe một bản nhạc cất lên trong khoảng không thinh lặng mà không phải ngẩng đầu ngăn nước mắt rơi, vì giờ đây, khóc hay cười cũng là mình tự chủ.

Vậy ở giai đoạn nào trong cuộc đời, người ta thấy chênh vênh nhất? Hình như càng bước tới tận cùng cô đơn, người ta càng thấy lòng mình bình thản. Thêm một tuổi, là ít đi những chênh vênh tuổi trẻ.

#mocdieptu

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét