Thực ra, tôi chỉ thích đi lang thang


 Sáng hôm qua, có một e-mail trong hộp thư Yahoo. “ah, của đứa bạn thân đây” – mình nghĩ, chắc lại ăn mừng Azzurri vô địch. Nhưng rồi câu đầu tiên đọc được là “Vừa có người nói một câu rất tác động đến tao, ít người làm được điều này đấy. Khi thật đúng là càng có nhiều mối quan hệ mới thấy mình không còn là chính mình nữa. Nếu cứ sống như mình thích chắc sẽ không tồn tại được mất.” Cảm giác đầu tiên khi đọc những dòng này là … nhớ đến Kurt – một tấm gương quá sáng cho việc “cứ sống như mình thích chắc sẽ không tồn tại được mất”.
Và bạn thân lại tiếp tục: “A tự dưng tao lại muốn tâm sự một chút với mày đấy. Mày – một đứa bạn thân của tao mà không hiểu sao không bao giờ muốn nói những suy nghĩ thật của mình và thường chỉ lắng nghe tao nói.”� Image Có một lần một ông thầy đã từng nhận xét về mình rằng: “Bạn có vẻ ít nói quá!” _ “Em chẳng có gì để nói cả.” _ “Thường thì người ít nói lại có rất nhiều điều để nói…”� _ “…”
Lời nói – chẳng qua chỉ là những âm tiết vô nghĩa mà thôi. Đôi khi nó mang một ý nghĩa nào đó nhưng không hẳn là hàm chứa ý nghĩa chân thực trong đấy. Nói để làm gì khi mà bản thân mình cũng không chắc là mình có nên nói ra một điều gì đó hay không. Bởi vì chẳng ai bảo người câm là người vô cảm cả, đúng không?
Lại nói về việc “sống theo ý thích của mình”. Nhiều khi mình nghĩ rằng nếu mà mình đừng nghe rock, đừng bao giờ mua cái album đầu tiên là Nevermind thì thì có lẽ cuộc đời sẽ sáng sủa hơn nhiều: không bi quan, không bất mãn, không buông xuôi và không bất cần. Nhưng thực sự là nếu không có Kurt hay Nirvana thì mình có thực sự là mình không?
Tớ đã thay đổi cách suy nghĩ kể từ khi bước chân vào cổng trường đại học. Không nên sống quá nội tâm như trước. Không nên quá tin tưởng ai làm gì tất nhiên là trừ người thân và bạn cũ.“� Image Bạn thân có thể thay đổi được cách suy nghĩ khi bước vào đại học chứ còn mình thì không, có chết cũng không đổi bởi vì đấy là những gì mà mình tin tưởng. Một hệ thống những niềm tin từ to tát đến vô nghĩa làm nên cái gọi là nhân sinh quan của con người. Cuộc đời là gì? Vũ trụ là gì? Lẽ phải là gì? – tất cả đều được xây dựng bởi niềm tin. Tôi là ai? Tôi có thực sự tồn tại không? Tôi ở đâu? – cũng lại là niềm tin. Chẳng có gì mạnh mẽ bằng niềm tin cũng như nguy hiểm bằng niềm tin. Con người tự tạo nên giá trị của bản thân mình bằng niềm tin và cố gắng chi phối người khác bằng niềm tin của mình. Tại sao người ta lại thích chi phối người khác? Bởi vì điều đó làm cho họ cảm thấy thoả mãn, nó biểu hiện sức mạnh của họ và cho thấy rằng họ có tồn tại, có một sự tương tác nhất định đối với cuộc sống… Con người chả là gì cả. Con người chẳng qua chỉ là một sinh vật kiêu ngạo, ích kỷ và yếu đuối mà thôi….
Thật không ngờ mình lại làm cho nhiều người thất vọng thế, kể cả bạn thân. Nhưng mà, việc gì lại cứ phải kỳ vọng một điều gì đó ở mình như thế? Không nên đặt bất cứ kỳ vọng nào vào một người lạc đường chưa tìm ra được con đường của cuộc đời mình… Giá mà bạn thân hiểu được là mình chỉ thích lang thang … Image
“Life is a foreign language; all men mispronounce it.”
_ Christopher Morley _

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét