Bạn đã từng uất ức vì bị oan đến mức không muốn làm người lương thiện nữa ?

Tôi vốn là một người không chịu được việc bị người ta vu oan. Còn nhớ hồi tôi học tiểu học, đã từng một lần bị người khác đổ oan là kẻ trộm. Buổi tối hôm trước tôi phải ở lại làm vệ sinh lớp nên người rời khỏi lớp cuối cùng là tôi. Ngày hôm sau có rất nhiều người nói rằng bị mất đồ, nên mọi nghi ngờ đều đổ dồn vế phía tôi. Giáo viên chủ nhiệm liền tức giận kéo tôi đến văn phòng tra hỏi


Giáo viên: Đồ của các bạn là do em trộm đúng không?


Tôi: Không phải ạ!


Giáo viên: Mau giao đồ em trộm ra đây, tôi hứa sẽ không phạt em, biết sửa sai là một đứa trẻ tốt.


Tôi giận giữ gào lên: Tôi không sai thì sửa c** c** gì? Đồ đầu hói nhà ông!!


Giáo viên chủ nhiệm của tôi luôn tự cho rằng mình rất đẹp trai nhưng thật chất ông ta bị hói đầu nên đặc biệt nhạy cảm khi nhắc đến tóc tai. Lần này tôi lại dám mắng thẳng ông ta là đồ đầu hói nên ông ta như muốn bốc hoả, tức tối gọi ba mẹ tôi đến để phê bình, chỉ trích tôi. 


Khi lớn lên mỗi lần nghĩ về nó tôi lại cảm thấy thật nực cười. Vô duyên vô cớ như vậy là có thể vu oan cho một đứa trẻ rồi ư? Còn là ở nơi dạy dỗ người khác làm người nữa chứ? 


Trở lại câu chuyện lúc đó, 2 tháng sau thì mọi chuyện liền sáng tỏ. Hoá ra là một học sinh của lớp bên cạnh đã làm việc đó. Tối đó sau khi tất cả mọi người đã ra về, cậu ta đã lén quay lại và trèo qua cửa sổ vào để lấy trộm đồ của tất cả mọi người. Mọi chuyện đã được sáng tỏ, nhưng tôi vẫn không nhận được một lời xin lỗi nào cả, không những thế tôi còn bị giáo viên chủ nhiệm "ghi thù" đẩy xuống ngồi cuối lớp, cạnh bên thùng rác. 


Thế giới của người lớn chính là vậy, bạn có thể làm điều sai trái nhưng không thể có thái độ sai trái. Nếu bạn có thái độ sai, cho dù bạn không làm gì có lỗi bạn vẫn là người có lỗi. Những người ở vị trí cao hơn bạn sẽ tin vào những gì họ muốn tin chứ không phải tin vào sự thật.


Khi tôi học trung học, tôi lại một lần nữa bị đẩy vào tình cảnh như vậy. Hôm ấy tôi đang ở trong nhà vệ sinh, đột nhiên có hai nhóm lao vào đánh nhau. Đúng lúc tôi đang đi nặng, đột nhiên cửa bị đạp đến ầm một cái, bụi bám trên cửa bay hết cả vào mặt. Mẹ kiếp! ông đây đang ỉ* mà cũng không yên, tôi mặc quần vào và mở cửa ra mắng: Tiên sư nhà chúng mày! 


Đúng lúc đó thì giáo viên ập vào và hốt cả ổ đi, bao gồm cả tôi. Sau đó thì tập chung tất cả mọi người lại để giáo huấn một trận.


Tôi: Thưa thầy, em không đánh nhau, em chỉ là đang đi WC. 


Thầy giáo: Tôi cho phép cậu nói chưa hả? Đứng im đó cho tôi!


Tôi cố thanh minh thêm một lần nữa: Em thật sự không có đánh nhau, thầy xem, đây là giấy em chuẩn bị để đi vệ sinh.


Thầy giáo tức giận hét lớn: Tiếng chửi to nhất phát ra từ miệng cậu, cậu còn nói là không có đánh nhau, câm miệng lại! đứng im đó cho tôi!


Sau đó tôi đi hỏi từng người bọn họ có nhận ra tôi không. Bọn họ đều không biết tôi là ai. Tôi nghĩ rằng cuối cùng cũng lấy lại sự trong sạch rồi. Nhưng không ngờ giáo viên vẫn khăng khăng chỉ vào mặt tôi: "Chắc chắn cậu có tham gia, lúc tôi bước vào thấy cậu đang hùng hổ nhất mà!"


Cuối cùng thì tôi vẫn phải viết bản kiểm điểm. Sau đó tôi nhận ra rằng, một khi bạn bị giáo viên lôi đến văn phòng, cho dù bạn có sai hay không thì tốt nhất là vẫn nên nhận sai sớm cho nhanh. Vì bạn không sai thì há chẳng phải người bắt bạn đã sai rồi sao? Đương nhiên là không có chuyện họ nhận sai rồi.


Lúc còn nhỏ, ông nội đưa tôi đi xem một cái trống cổ. Nói rằng khi xưa ở trong nha môn, nếu có người bị oan sẽ đến đánh trống kêu oan. Tôi thấy có vẻ thú vị nên thử cầm dùi dùng lực đánh vài cái, đánh đến rã cả tay mà vẫn không phát ra được tiếng nào. Ông nội liền cười nói "Đến khi con bị oan thật sự thì mới có thể đánh ra tiếng được"


Giống như cái trống đó, khi bạn đột nhiên phải chịu những oan uổng không đáng có, bạn sẽ tức giận đến đánh mất tất cả lý trí, không nghĩ được bất cứ điều gì nữa, cảm tưởng máu như dồn hết lên não vậy, tay chân run rẩy. Nếu như lúc này ai đó cầm dùi gõ vào bạn, bạn có thể nổ tung được chứ đừng nói là chỉ kêu như cái trống kia. 


Sau này khi đã đi làm rồi, có một lần sếp buộc tội tôi lén ăn tiền boa, tôi cảm thấy thật nực cười vì tôi là nhân viên duy nhất ở đó không ăn tiền boa mà lại bị nghi ngờ. Tôi lấy hết ghi chép hoá đơn ra để chứng minh nhưng sếp vẫn không tin. 


Tôi: Được rồi, vậy ai nói tôi ăn tiền boa, đưa đến đây để tôi trực tiếp đối chất. 


Sếp: Tất cả mọi người đều nói.


Nghe đến đây tôi liền biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Vì tôi không giống bọn họ nên bọn họ quyết định loại trừ tôi trước. Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Nhưng tôi phát hiện lúc này chỉ có một mình tôi ở phe đối lập với bọn họ. Giống như một mình trên một đảo hoang vậy, hoảng loạn và vô vọng. Tôi không nói thêm một lời nào nữa và lập tức thôi việc. 


Bạn biết không? tác hại lớn nhất của việc bị vu oan không nằm ở những lời nói và ánh mắt đáng ghét mà bạn nhận được mà tác hại của nó là thế giới quan của bạn dần bị phá vỡ, dần dần đánh mất đi sự chính trực và lương thiện của bản thân. Dần dần tôi chẳng còn cố thanh minh giải thích thêm gì nữa. Nói tôi trộm đồ? ừ tôi trộm đó. Nói tôi đánh nhau? ừ tôi đánh đó. Nói tôi ăn tiền boa, ok tôi ăn tiền boa thật cho các người xem. Khi đó bạn sẽ cảm thấy nếu đã không muốn bạn làm người tốt thì được thôi, bạn sẽ làm người xấu như họ muốn vậy.


----


Ở quê tôi có một ông lão luôn mang tiếng xấu. Mọi người nói ông ta sáng trộm gà tối cắp cá, hung dữ độc ác. Chẳng ai muốn lại gần ông ta cả. Sau này con trai ông ấy trở nên giàu có, ông đã bắt anh ta bỏ tiền ra sửa đường cho mọi người ở đây dễ đi lại. Thật ra ông lão chỉ nóng tính khó gần một chút, nhưng chưa từng trộm cắp bất cứ thứ gì cả, những tiếng ác ông ấy mang chỉ là do những lời đồn ác ý mà ra cả. Trước lúc chết ông ấy vẫn hỏi con trai đường đã sửa đến đâu rồi. Con trai ông liền thắc mắc "Bố đã mang sẵn tiếng xấu như vậy? tại sao còn phải mất công thế? sẽ chẳng có ai cảm kích bố đâu?"


Ông lão lắc đầu: Đường đó xấu quá, những đứa trẻ đi đến trường sẽ rất bất tiện. Con người không sống để cho người khác xem mà là sống cho chính mình xem. 


Nghe được điều này, trái tim tôi khẽ rung lên một nhịp, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, bạn trở thành người như thế nào không phải là do người khác dồn ép mà nằm ở lập trường của bạn. 


Cho dù tất cả mọi người đều nghĩ bạn là người xấu, bạn cũng không thể tự nhận mình là người xấu. Cho dù cả thế giới có thành kiến với bạn, chỉ cần không thẹn với lòng, bạn vẫn phải ngẩng cao đầu. Đó mới là bậc quân tử. 



Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét