Tác giả: Thanh Hồ Tiên Nhân
__________
1.
Ông cố tôi hưởng phúc hai mươi năm, nửa đời chịu khổ. Sau khi nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thành lập thì bắt đầu công cuộc thanh tẩy, từ cụ cố và bảy tám bà vợ của cụ, đến anh chị em của ông cố tôi đều bị giết không sót một ai. Khi cán bộ đến chỗ ông cố tôi, đầu súng còn vương khói đã kề sát đầu thì người đứng đầu tổ cải cách văn hóa châm một điếu thuốc đưa cho ông cố tôi nói: “Nếu không nhờ có những người như ông thì chúng ta đã xong đời rồi, lấy đâu ra thái bình thịnh vượng hôm nay?”
Hóa ra, mấy năm kháng chiến, trong lúc cụ cố tôi ở nhà cùng quân Nhật hút thuốc uống rượu tán phét thì ông cố tôi lại lén lút tiếp tế lương thực cho quân kháng chiến, từ rượu thuốc đường trà súng lựu đạn không gì là không có. Việc này quả thực rất nguy hiểm, tuy nhiên quân Nhật Bản đều cho rằng ông cố tôi là cậu Ba vô công rỗi nghề của nhà họ Thẩm nên cũng chẳng thèm để ý nhiều.
Bởi vậy, ông cố tôi là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của nhà họ Thẩm.
Mạng tuy rằng giữ được nhưng tội thì vẫn phải chịu. Tài sản gia đình bị tịch thu sạch sẽ thì khỏi cần nói, đến nơi ở cũng chẳng còn, cuối cùng vẫn là lãnh đạo mở lời với đội sản xuất, đem căn nhà đầu thôn bên mé sông Nghi Hà phân cho ông cố và con trai, tức ông nội tôi.
Căn nhà đó vốn dĩ là cái chòi dựng lên để người làm trông cá cho nhà chúng tôi, đã cũ mọt lủng lỗ chỗ. Năm đó, người làm cũng chỉ là tới đó ngó nghiêng chứ chẳng ai ngủ lại bao giờ. Ông cố không còn cách nào khác, đành phải dọn tới đó ở. Căn nhà này, mùa hè còn đỡ, bốn phía trống hoác, gió lùa mát rượi, chỉ có điều hơi lắm muỗi. Nhưng mùa đông đến thì gay go. Ông cố và ông nội tôi, đừng nói chăn bông, đến áo bông cũng chẳng có cái nào. Lúc trời lạnh, hai người chỉ có cách ôm nhau cho ấm. Hai người ôm nhau, cho dù là bố con, ông nội tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng hết sức, chỉ là không còn cách nào khác, chỉ đành làm vậy để chống chọi cho qua.
Ông nội tôi mỗi khi nhắc lại những năm đó đều cảm thán, không biết khi đó làm sao có thể chống chọi qua được.
Việc về chiếc quan tài ma kia xảy ra trên bờ sông Nghi hà, vì vậy câu chuyện này mới có tên ‘Quan tài quỷ sông Nghi Hà’, ông nội tôi nói, sông Nghi Hà không phải một dòng sông hiền hòa gì mà trái lại rất hung dữ, mỗi năm nước lên đều có người chết.
Sông Nghi Hà bắt nguồn từ huyện Nghi Nguyên, dưới chân núi Thái Sơn. Có truyền thuyết nói rằng, chân núi Thái Sơn này chính là âm tào địa phủ. Nếu như không có núi Thái Sơn trấn giữ thì ma quỷ dưới địa ngục đã tràn lên nhân gian từ lâu. Còn nói, dưới cầu Nại Hà chính là sông Vọng Xuyên, sông Vọng Xuyên chính là một nhánh của sông Nghi Hà. Nhưng dù gì, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, không thể xem là thật được.
Nghi Hà từ thời cổ đại là một nhánh của sông Surabaya, Hoàng Hà tránh đường chảy của sông Hoài, Surabaya chảy ra biển thì Nghi Hà lại trở thành một nhánh của Hoàng Hà. Vào thời Minh, một kênh đào mới được hình thành thì Nghi Hà lại thành nhánh của kênh đào, dòng chảy đổi hướng về phía nam, đổ vào hồ Lạc Mã. Sau thời kì kiến quốc 1951, Nghi Hà được nới sâu để dẫn nước hồ Lạc Mã đổ ra biển Hoàng Hải. Sau này sông Nghi Hà bị ngập lụt, một kênh dẫn dòng lũ đã được đào tại ngã ba Phi Thượng, sau khi kênh đào dẫn lũ này hoàn thiện, tình hình ngập lụt của sông Nghi Hà mới được cải thiện.
Đoạn sông Nghi Hà được đào thêm năm 1963 chính là đoạn sông từ trấn Đàm Thành Mã Đầu đến trấn Phi Huyện Hương Thượng. Đoạn sông này nhanh chóng thoát khỏi dãy Sơn Đông phi thẳng ra đồng bằng rộng lớn. Khúc sông này vừa rộng vừa sâu, hơn nữa có rất nhiều đầm lầy, cũng xảy ra vô cùng nhiều chuyện kìa quái. Mỗi lần nước lụt là có thể thấy dưới nước những con cá chép dài ba bốn mét, những con trăn hơn mười mét như những chiếc thuyền nhỏ. Ngoài ra, xác người chết trôi nổi thì nhiều vô kể. Còn gì nữa, những người lái đò bị mất đầu, những đứa trẻ bập bềnh trên nước, những đốm lửa ma trơi dày đặc hai bên bờ... thật sự là quỷ dị vô cùng.
Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, xây cầu sửa đường đào sông đều có máy móc lớn chứ thời đó thì làm gì có, tất cả đều dựa vào chân tay. Lúc đó những người làm là việc trên sông gọi là thượng hà công, những người làm việc mỗi ngày xong trở về nhà gọi là tiểu hà công, những người ăn ở tại công trình gọi là đại hà công. Thi công Nghi Hà là một công trình lớn, mọi người đều ăn ở tại công trình, vì vậy không có tiểu hà công. Những người làm việc này chia thành từng tổ, mỗi tổ có công nhân, thanh niên trí thức và những người bị cải tạo chính trị.
Năm đó ông cố tôi hơn 40 tuổi rồi nhưng chưa bao giờ làm việc nặng, những năm trước còn hút thuốc phiện, sức khỏe rất yếu, lúc làm việc trên sông không có sức nên được phân công dọn bùn dưới lòng sông. Ông nội tôi mới hơn hai mươi tuổi đầu, trời sinh tính ngốc nghếch, không có đầu óc nhưng thừa sức khỏe nên làm nhiệm vụ kéo xe từ lòng sông lên trên bờ.
Giải thích một chút, để kéo xe bùn từ lòng sông lên cần có hai người, một trước một sau. Người phía sau đẩy xe, người phía trước dùng dây thừng kéo. Đẩy xe còn đỡ, chỉ cần nhắm chuẩn hướng đi là được. Còn người kéo thì mọi sức nặng đều đặt lên vai, là một việc vô cùng cực khổ. Sau một ngày làm việc thì dù khỏe đến đâu cũng mệt đến không chịu nổi. Ông nội kể với tôi, có một người từng mệt đến chết tên là Hải Bình. Người khác một ngày kéo 30 xe, ông ta thích chứng tỏ nên kéo 50 xe, công trình kết thúc, ông ta về đến nhà được vài hôm thì lao lực mà chết.
Bạn nghĩ thử xem, từ lòng sông lên bờ sông mấy chục mét, hai bên lại thoải thoải trơn trượt, bùn nhão khó đi, đến đi bộ cũng tốn sức vô cùng, đừng nói đến phải kéo theo một xe bùn đầy ứ. Mỗi người đều khoác dây thừng kéo xe lên vai mà dùng hết sức chạy về phía trước, chỉ có thể chạy chứ không thể đi bộ, vì đi bộ không có đà, không lên trên được. Một cậu trai da bị mặt trời thiêu đen cháy, trên người vắt một sợi dây thừng to thô, vừa chạy vừa trượt, một phát kéo xe bùn đầy lên tới bờ sông, đổ đất xuống, lại kéo xe không chạy ngược xuống lòng sông, cứ như vậy, chạy tới chạy lui. Cảm giác này không phải người tham gia công trình thì không tưởng tượng nổi.
Ông nội tôi nói, mệt thì có mệt, nhưng mỗi lần đi làm thì cha con ông nội đều rất vui. Nói ra thì cay mắt, hai cha con ông nội bị liệt vào thành phần xấu, không đủ ăn, hợp tác xã lại không cho họ đi ra ngoài làm việc nên không có việc làm. Những lúc đói kém đó, theo lời ông nội tôi, hai cha con họ người nọ có thể nhìn thấy ánh xanh lét trong mắt người kia. Loại cảm giác này, sau này tôi có lần làm người khác bị thương bị nhốt vô ngục đã từng cảm nhận được. Thế nhưng cha con ông nội vào làm công trình sông Nghi Hà thì hợp tác xã lo cơm nước, một ngày ba bữa không được thiếu bữa nào, bánh chiên bánh bao đậu muối, thỉnh thoảng còn có khi được chút thịt cá. Sau một ngày làm việc mệt muốn chết, bữa cơm nào cũng cảm thấy vô cùng thơm ngon. Ông nội tôi nói, nếu được ăn thỏa thích thì mỗi bữa ông có thể ăn mười mấy cái bánh bao.
Nói đến ngày hôm đó, trời âm u đen kịt, những đám mây đen nặng nề trĩu xuống, đến buổi trưa thì mưa lớn sầm sập đổ. Trận mưa này rơi mãi không thấy ngừng, mưa thối trời thối đất, đến tận lúc trời tối. Lúc đó là đầu hè, để tiện cho việc làm việc dưới lòng sông, một con đập đã được xây phía thượng nguồn để ngăn nước sông tràn xuống. Ông nội kể, đến tối, mọi người đều rất lo lắng. Ai cũng nói trận mưa này lớn như thế, con đập phía trên mà vỡ thì thành quả của mọi người đổ sông đổ biển, chưa kể ngộ nhỡ cuốn cả mọi người theo xuống thì có muốn cứu cũng không cứu nổi.
Mọi người càng nói càng lo, cũng dọn đồ đòi về nhà. Cán bộ công trình là cán bộ phòng thủy lợi của huyện, nhìn mọi người như thế thì ngồi xổm dưới mưa tổ chức họp. Lúc đó nhiệm vụ nặng nề mà thời gian lại ngắn, nếu để mọi người về rồi gọi lại thì khó khăn lắm. Họp xong, cán bộ phòng thủy lợi dẫn đầu dẫn theo vài người công nhân, lái máy kéo đi ra bờ sông đo mực nước. Đến hơn 9 giờ tối, cán bộ trở về nói không sao, con đập trên thượng nguồn có thể trụ được, mưa hai ngày nữa vẫn trụ được, yên tâm đi. Mọi người nghe cán bộ nói vậy mới yên tâm đi ngủ. Chỉ có ông cố tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời sầm sập, lại nhìn vị cán bộ đang mặc áo mưa, trong lòng gợn gợn.
Ông nội tôi vốn là một gã ngốc, nghe lời cán bộ nói thì yên tâm kê gối ngủ, chưa đến một phút sau thì đã ngáy khò khò. Nói ra thì cũng là do làm việc quá mệt, ông nội tôi đang ngủ ngon, đang mơ tới đoạn cưới vợ, kèn Xô-na đang thổi ti toe, tay đang dắt cô dâu nhỏ xinh đẹp vào động phòng, chuẩn bị mở khăn trùm đầu rồi thì người lắc một cái, bị ai đó đập dậy. Ông nội tôi còn chưa mở mắt, câu chửi “Mẹ...” còn chưa ra khỏi miệng thì bên tai nghe thấy một âm thanh như thiên binh vạn mã đang rầm rập chạy. Ông nội tôi kinh hãi, vội vàng bò dậy, trong ánh đèn pin chiếu xuống, ông cố nói với ông nội rằng, đập vỡ rồi.
Ông nội kinh hãi hỏi: “Thật không?” Ông cố giơ tay lên nhưng không đánh xuống mà nói: “Gọi mọi người dậy chạy lên bờ đê nhanh lên, một lát nữa nước lên là chạy cũng không kịp đâu.” Ông nội không nghe, còn muốn đi cứu đập với mọi người. Ông cố tát cho ông nội một phát, chửi: “Với cái sức của mày mà đòi đi cứu đập hả?” Ông nội bị tát cho tỉnh ra, vội vàng cùng ông nội kêu mọi người đang ngủ say xung quanh dậy, cùng nhau chạy lên đê.
Chạy được nửa đường, trong bóng đêm đen mịt mùng, ông nội tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía con đập trên thượng nguồn lấp lóe những ánh đèn pin chớp tắt. Ông nội tôi biết, đó là mọi người đang đi cứu đập. Nhìn thấy vậy, trong lòng ông nội tôi rất ngưỡng mộ, hành động đi cứu đập này là hành động anh hùng. Ông nội tôi còn chưa ngưỡng mộ được mấy chốc thì nghe thấy một âm thanh chấn động, một bức tường trắng xóa ập xuống, những đốm đèn kia tắt ngủm --- đập vỡ rồi. Đập vừa vỡ, những đợt lũ hung dữ đổ ào xuống như những con mãnh thú lao xuống đồng bằng, cuốn trôi tất cả. Một đám người kêu lên kinh sợ, chạy cuống cuồng trong mưa gió bùn lầy, nước đuổi sau sát gót chân, cây cỏ phía sau chớp mắt đã bị nước nuốt chửng.
Những người công nhân lên đến đê, vuốt nước mưa trên mặt, vây quanh ông cố tôi, không nói được câu nào, tất cả đều bị sự sợ hãi làm cho chấn động.
Một lúc lâu sau, mọi người mới nói, may có hai cha con ông cố Thẩm Khang Thẩm Đinh, nếu không mọi người tiêu rồi. Đúng vậy, ông cố tôi tên Thẩm Khang, chữ Khang là lừa bịp trong “lừa cha gạt mẹ”, ông nội tôi tên Thẩm Đinh, Đinh trong “đinh sắt”. Hai cái tên này đều do cụ cố đặt, cũng không biết lúc đó ông cụ cố nghĩ gì. À, ông cụ cố tên là Thẩm Pháo, Pháo trong “đạn pháo”.
Ông cố tôi nghe mọi người nói vậy thì xua xua tay: “Có gì đâu, nếu mọi người dậy trước thì cũng sẽ gọi tôi thôi phải không?”
Khi trời sáng, mưa tạnh, xung quanh đều là đồng nước mênh mông. Trận lũ đó đến nhanh nhưng rút cũng nhanh, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà đã rút một nửa. Cán bộ hợp tác xã gọi mọi người lại điểm danh xem thiếu ai. Đếm đi đếm lại, ngoài mấy cán bộ thủy lợi ra thì mọi người đều có mặt. Cán bộ hợp tác xã nghe đến đây lập tức dậm chân hét toáng lên: “Chết rồi, lần này thì nguy to rồi.” Sau đó vội vàng kêu gọi mọi người đi tìm. Mọi người nhìn ra dòng Nghi Hà cuồn cuộn sóng vàng, biết tìm ở đâu bây giờ? Ai nấy vắt quần áo ướt trên người nói giờ này về nhà ngủ mới là hợp lý nhất.
Nhưng cán bộ hợp tác xã không đồng ý, cán bộ trên huyện mất tích, đây đâu phải chuyện đơn giản? Một người cán bộ chỉ huy công nhân dựng một nhà tạm trên bờ đê, ai nấu cơm đi nấu cơm, ai cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, một người cán bộ khác chỉ một đám công nhân, bảo họ cùng mình đi tìm người.
Lời cán bộ đã nói, không ai dám cãi lời. Từng người quần áo ướt nhẹp run rẩy đi theo cán bộ nọ. Ông cố và ông nội tôi cũng trong đám người này. Mọi người đứng bên dòng nước cuồn cuộn, bước nông bước sâu đi vòng vòng một hồi cũng chẳng tìm thấy gì. Tất cả đã vật vã một đêm, mệt nhọc vô cùng rồi, bây giờ còn chưa ăn cơm thì làm gì còn ai có tâm trạng tìm người?
Ông nội tôi quấn mình trong bộ đồ ướt ròng ròng, oán thán với ông cố tôi, nói ông cố tôi phá hỏng giấc mộng xuân của ông nội. Ông cố đạp cho ông nội một nhát chửi: “Mộng với chả xuân, xém chút là cho mày chìm nổi theo dòng lũ chứ ngồi đó mà mơ mộng.” Nói đến đây, một người công nhân hét lên: “Ê ê, mau xem này, kia là gì đó?”
Mọi người nghe thấy tiếng người hô hoán thì vội vàng chạy lại xem. Ông nội tôi chạy nhanh, chỉ thấy trong đống bùn có một cỗ quan tài sau khi nước rút bị vướng lại. Chỗ cái quan tài vướng lại chính là đồng cỏ nơi bọn họ dựng lều trước đó.
Nơi công nhân dựng lều trại vốn dĩ là một mảng rừng, trong khu rừng đó là những cây dương đường kính to bằng miệng bát, cái quan tài vừa đúng bị kẹt lại trong rừng dương. Thực ra mỗi năm khi nước lũ, trên đầu nguồn đều trôi xuống đây không ít xác heo xác dê xác người, cũng không thiếu những cỗ quan tài cũ kỹ, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ. Có một số đứa trẻ to gan lớn mật còn dám mở quan tài, lấy xương đùi người chết ra chơi, bị người lớn phát hiện đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Chiếc quan tài mọi người nhìn thấy hôm nay khác với những chiếc quan tài thông thường, vậy khác ở chỗ nào? Đầu tiên là so với những quan tài khác thì nó vừa rộng vừa dài, vô cùng lớn, bảy tám chiếc quan tài thông thường cũng không lớn bằng. Tiếp nữa, nếu nói là chiếc quan tài bị nước cuốn xuống thì đáng lẽ đã mục nát cũ kỹ mới phải. Nhưng chiếc quan tài này y như vừa mới làm xong, tuy là nằm trong bùn sũng nước nhưng mọi người đều thấy rõ ràng, nó bên ngoài sơn dầu bóng loáng. Kì quái nhất là bên ngoài quan tài khắc đầy hoa văn phức tạp. Trên lớp hoa văn đó bám đầy bùn, không nhìn rõ lắm nhưng có thể nhìn ra được, dường như đang khắc cảnh rất nhiều người cầm xẻng, đẩy xe, mở một con sông đào lớn.
Mọi người vừa nhìn đều sợ đến lạnh người, những hoa văn khắc bên trên kia, chẳng phải là cảnh bọn họ đang thi công công trình đào nhánh sông Nghi Hà sao?
Cán bộ nghe được thông tin này vội vàng cấm cản, những quan niệm mê tín phong kiến không được tồn tại.
Ông cố tôi ngồi xổm bên cạnh không nói lời nào. Ông tôi hỏi: “Cha ơi, cái quái gì thế này?"
Ông cố nghiêm mặt nói: "Quan tài."
Ông tôi nói: "Nhà nào mà dùng cái quan tài lớn như thế này?"
Ông tôi cười khẩy: "Nhà ai? Nhà Diêm Vương ..."
2.
Mọi người nghe thấy lời ông cố tôi thì bị dọa cho tím cả mặt, còn chưa đến giờ cơm thì tin tức đã lan khắp mọi nơi. Mọi người lấy lý do quần áo chưa khô, nằng nặc đòi về nhà. Cán bộ hợp tác xã cấm cản thế nào cũng vô dụng, may thay lão Ngụy nấu bếp nảy ra chủ ý, nói trưa nay ăn cá mới giữ lại được một số người.
Cá ở đâu tới? Chính là cá khi mọi người làm việc bắt được, người bắt được cá không được một mình hưởng mà phải nộp lên trên, mọi người cùng nhau ăn. Nhưng nói thẳng ra, cá nộp rồi chờ cả nửa tháng cũng chẳng thấy xương cá chứ đừng nói cá. Lão Ngụy vừa nói ăn cá mọi người đã vui mừng. Một số người hành lý đã vác lên rồi lại đặt xuống, nói hành lý tự nhiên sao lại nặng thế này…
Cách lão làm món cá cũng rất đơn giản, bỏ vào nồi hai muỗng mỡ, nhóm lửa, bỏ hành lá, gừng, tỏi, hạt tiêu, ớt vào nồi, lấy muôi xào xào xào vài nhát rồi cho cá vào, sau đó lại đổ thêm hai xô nước lạnh, đun sôi. Cũng không biết lão học ở đâu ra cách làm cá như vậy, vừa cay vừa thơm vừa tươi, mọi người ăn cũng không dám ăn nhanh, sợ ngon quá nuốt luôn cả lưỡi.
Đến buổi trưa, nguyên con đê sông Nghi Hà khắp nơi đều đã thơm lừng mùi cá, bay xa cả mấy trăm mét. Cái gì cán bộ cục thủy lợi gì gì đó đều đã bị mọi người quên từ lâu. Cán bộ hợp tác xã cũng ăn chung với mọi người, ăn được một nửa, người của cục thủy lợi trở về, nghi hoặc hỏi mọi người: “Các anh đang làm gì đây?”
Người của hợp tác xã vừa nhìn thấy, ôi chưa chết, vội vàng chào mời: “Lại đây ăn cá nhanh lên, trưa nay ăn cá.”
Cán bộ cục thủy lợi vừa nhìn đã nổi điên lên: “Ăn cá ăn cá, ăn cái mông, công nhân đâu hết rồi?”
Người hợp tác xã bỗng cảm thấy chán nản, kể lại sự tình. Vị cán bộ thủy lợi dở khóc dở cười nói: “Chúng tôi về huyện báo lại tình hình một đêm, sao chỉ một cái quan tài mà có thể dọa mấy trăm người chạy hết rồi.”
Cán bộ hợp tác xã nói: “Anh không biết cái quan tài đó đáng sợ đến thế nào đâu.”
Cán bộ thủy lợi nhướn mày: “Nhân dân thì thôi đi, các anh là Đảng viên, sao lại đi tin mấy chuyện hù ma dọa quỷ này được?”
Dưới sự dẫn đường của cán bộ hợp tác xã, các cán bộ cục thủy lợi đã xem xét chiếc quan tài, sau đó lắc đầu nói: “Điêu khắc trên quan tài này không phải kênh dẫn sông Nghi Hà của chúng ta đâu, đây là cảnh dân cổ đại lao động đào kênh đào đấy. Cỗ quan tài này cũng không phải quan tài, đây là chiếc thuyền gỗ kín dùng để vận chuyển những vật có giá trị.”
Có một số người nghi ngờ, thuyền sao lại trên rộng dưới hẹp? Ngay lập tức có người mắng át đi: “Người ta là lãnh đạo nói cái gì là cái đấy, mấy người thắc mắc làm gì?” Cuối cùng, cán bộ thủy lợi ra quyết định: “Thôi được rồi, gọi mọi người quay lại công trình làm việc đi, chờ khi nào sửa xong đập rồi chúng ta chon con thuyền này đi.”
Nhưng trước khi mọi việc được hoàn thành thì đã xảy ra chuyện.
Ngay tối hôm đó, khi mọi người vừa ngủ thì nghe thấy thấy tiếng hát của một người phụ nữ, tiếng hát văng vẳng vọng lại, vừa hay vừa quái dị. Trên đê lúc đó người ngồi người nằm đều là thanh niên trai tráng, vừa nghe giọng hát thánh thót như vậy, mọi người đều hứng thú. Ông nội tôi sinh năm 42, năm đó cũng chỉ 21 22 tuổi, là tuổi nhiệt huyết thanh xuân dâng trào, nghe giọng hát hay như vậy, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Có một số người to gan muốn đi xem xem ai đang hết, ông nội tôi cũng muốn đi. Kết quả là bị ông cố tôi quạt cho một trận mà quay lại. Ông cố tôi nói: “Mày nghe xem, đây là đang hát cái gì?” Ông nội tôi làm gì hiểu được đang hát gì, chỉ là cảm thấy hay thôi.
Ông cố tôi nói: “Đây gọi là kinh kịch, đang hát khúc 《Đỗ Thập Nương nộ trầm bách bảo tương》”. Bên bờ sông Nghi Hà trước nay làm gì có ai hát kinh kịch, mọi người chỉ nghe Lạp Hồn Xoang, hay gọi là hát đàn Liễu, dùng phương ngữ để hát, thô xì xì, làm gì được uyển chuyển như kinh kịch.” Bố Thẩm Đinh không cho Thẩm Đinh đi, Thẩm Đinh giận, kê gối quay đầu ngủ, hai bố con ông nội cả đêm không thèm nói chuyện với nhau.
Lại nói đám hậu sinh trẻ trung hừng hực kia, có 4 người to gan, thật sự là theo hướng phát ra tiếng hát đi tìm cô em kia, tìm tới tìm lui đến khi trời sáng mà vẫn không thấy về.
Đến sáng hôm sau khi điểm danh, cán bộ thôn không vui, phồng má chửi: “Cái lũ nhóc con này, có sữa ngoài là quên vú mẹ!”
Có người lại nói, mong là không xảy ra chuyện gì, lỡ mà cô nào quanh đây bị mấy ông tướng này chọc phá thì lại lớn chuyện, mọi người mặt mũi đều khó coi.
Cán bộ thôn nói vậy thôi cứ đợi bọn nhóc này về rồi hỏi xem.
Nhưng lần này mọi người chờ lâu lắc, đến tận lúc công nhân đều đã vào làm, đến tận giờ nghỉ ăn trưa mà đám người kia vẫn chưa về. Lão Ngụy vừa khều bếp vừa bảo: “Ê, đừng có nói tụi nó bị quỷ kéo xuống sông rồi nha.”
Cái miệng quạ của ông ta, nói việc tốt không trúng chứ xui rủi thì trúng phóc, nồi cải trắng còn chưa nấu xong, một đứa trẻ 13 14 tuổi kêu gào chạy vào, nói có người chết. Cán bộ xã sợ ngây người, vội nói nó dẫn đi xem. Còn chưa đến nơi, chân cán bộ xã bỗng bị trật khớp, đau đến độ nằm lăn nằm bò ra đất, ầm ỹ kêu đau không đi nổi. Cán bộ thủy lợi cũng nghe tin lái xe máy kéo đến. Nhìn thấy dáng vẻ của cán bộ xã thì trợn mắt mắng: “Vô dụng!”.
Cán bộ xã chuột rút đau quá, không còn cách nào khác đành để người khác cáng về. Vừa về tới ngồi xuống chỗ ông cố tôi thì nghe có người về báo, nói bốn người kia chết trên nắp quan tài, quần áo bị lột sạch, chết lộ cả mông trắng còn cười híp cả mắt. Ông cố tôi còn chưa nắn lại chân cho cán bộ xã xong, ông ta nghe tin báo đã nhảy dựng lên, ai ngờ đau quá hét ầm lên, giơ chân đá cho ông cố tôi một phát lộn nhào: “Ông nắn cái kiểu gì không biết?" Ông cố tôi không tức giận mà chỉ híp mắt cười.
Chẳng bao lâu sau, cán bộ thủy lợi huyện trở về, phía sau là mấy người trai tráng đang cáng những người chết. Người của cục thủy lợi trầm mặt, hỏi những chuyện xảy ra hôm qua. Có người đem chuyện nghe thấy tiếng phụ nữ hát kể lại. Người cán bộ thắc mắc: “Nửa đêm không ngủ ra bờ sông hát, có phải là bị điên không nhỉ?”
Ông nội tôi nhìn thấy bốn cái xác được vác về thì người phát run lên, trong lòng đang cám ơn ông cố đến cả trăm lần, nghe thấy lời của cán bộ cục thủy lợi liền tiếp lời: “Không bị điên chứ còn gì nữa? Nửa đêm ra sông hát, còn quan tài khổng lồ nữa chứ, đúng là dọa người mà!”
Ông nội tôi vừa nói xong liền bị ông cố táng cho một táng, vừa bị đánh xong thì chút cảm kích với ông cố trong đầu ông nội tôi đã bay biến sạch. Ông cố mắng ông nội: “Mông mình lau còn chưa sạch mà nói lung tung.”
Cán bộ nghe lời ông nội dường như hiểu ra gì đó, cho người vác mấy cái xác lên đê, lấy cỏ đắp lại, bảo người thông báo cho người nhà họ, nói bọn họ nửa đêm ra sông tắm bị chết đuối.
Cái chết của bốn người nọ đã ảnh hưởng không nhỏ tới mọi người, buổi trưa đắp đập đã không còn sức lực nữa. Mãi đến buổi tối thì mới miễn cưỡng làm xong, nhưng lúc này, những lời đồn đại về quỷ dưới sông đã lén lút truyền khắp công trình. Hôm qua mưa lớn, lại bị chuyện về cỗ quan tài dọa cho một trận kinh sợ, đi mất không ít người. Vốn dĩ đã thiếu nhân công, sau khi tin đồn lan truyền thì đến bữa cơm tối đã lại có có không ít người lén lút trốn về mất.
Ông nội vốn dĩ cũng tính chuồn đi, nhưng bị ông cố kéo lại: “Người ta đi rồi lúc về vẫn còn có cháo mà húp, cha con ta về rồi thì lấy gì mà ăn?” Ông nội nghĩ cũng phải, thế là lại ở lại kiếm thêm vài bữa cơm.
Ban ngày sửa đập so với việc kéo bùn dưới lòng sông Nghị Hà vẫn nhẹ nhàng chán, mấy người không bỏ về nằm trên đê tám chuyện xảy ra ban ngày. Có người nói cái quan tài to thế kia thì bên trong không biết phải có bao nhiêu người. Có người lại nói, quan tài to để nhốt người làm to. Lão già nấu cơm bảo: “Quan tài to chưa chắc để chứa người, nói không chừng là để chứa quỷ cũng nên.” Ông ta vừa nói xong mọi người đã sợ rúm lại, không ai thèm để ý đến ông ta nữa. Lão ta cười toe toét chửi: “Đám nhát chết!”
Trong đám công nhân có người không bị lão Ngụy dọa, nói: “Lão Ngụy, ông không nhát chết, vậy ông đi mở cái quan tài ra xem thử đi, xem bên trong có cái gì?”
Lão Ngụy lại toe toét cười, châm một điếu thuốc thuốc nói: “Mày làm như tao giống mày ấy, tao đâu phải là thằng ngu.” Nói xong quay người bỏ đi.
Mọi người sôi nổi bàn tán, nói lão Ngụy mồm thì cứng chứ lão cũng nhát, không dám đi. Mọi người lại nói một hồi, không biết sao lại nói đến ông nội tôi. Nói Thẩm Đinh may mà có cha cản lại, chứ không cũng đang cởi chuồng phơi mông trên quan tài. Ông nội tôi chửi: “Anh mới phơi mông trên quan tài ấy.”
Ông nội vừa nói xong, dưới sông đột ngột đưa lại một trận gió xào xạc, lần này, tiếng hát trong gió còn hay hơn hôm qua, tà mị mà ngọt ngào quyến rũ, giống như trái dưa hấu bị ngâm dưới nước giếng, trong lành ngọt mát. Đám người bọn họ nghe đến mê mẩn, không ai nói được lời nào.
Ông cố tôi lắng tai nghe một lúc nói: “Lần này không hát《Đỗ Thập Nương》nữa mà hát 《Mộ uyên ương》.”
Ông nội tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao cha cái gì cũng biết vậy?”
Ông cố liếc ông nội một cái: “Hồi mày còn chưa đẻ ra, bà nội mày thích nghe, nhà chúng ta từng mời gánh hát đến. Đó là hồi còn ngon lành... ”.
Ông nội nói: “Cô ta lảm nhảm hát cái gì thế?”
Ông cố lại nghe thêm một lúc, đọc từng câu từng chữ:
“Soi gương dung mạo gầy mòn,
Ngàn sầu vạn hận vẫn còn nguyên đây
Thề non hẹn biển từng nầy,
Hồng nhan bạc mệnh héo tàn xác xơ.
Đọc thư chàng đau như dao cắt,
Cô đơn ngồi một khắc ngàn thu
Lòng chàng thay đổi ai ngờ
Yếu mềm thân thiếp nhờ ai bạn bầu.”
Đọc xong, ông cố nói: “Đây là một người phụ nữ nhớ chồng, có lẽ không ổn rồi...”
Ông cố tôi còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng chân người, còn có ánh sáng đèn pin quét tới cùng âm thanh ồn ào náo nhiệt: “Vài người mau tới đây, chúng ta đi bắt quỷ thôi!”
--- Còn tiếp ---
_________
__________
3.
Ông nội tôi vừa nghe đi bắt quỷ thì vui mừng phát điên, bò dậy đòi đi. Nhưng mới đi được hai bước đã bị ông cố tôi kéo lại. Ông nội tôi còn trẻ nên ương ngạnh, bực mình hỏi: “Sao cái gì cha cũng không cho tôi làm?” Ông cố tôi đẩy tay ông nội ra, giơ tay lên lại muốn đánh nhưng bị đèn pin soi vô mặt, chói quá đành nhắm mắt lại nên hạ tay xuống.
Người cầm đèn pin mắng: “Cái thứ địa chủ xấu xa kia, còn muốn đánh người à?”
Ông cố tôi đành nói: “Không dám không dám, tôi đánh con muỗi”, nói xong đưa tay tự đánh lên mặt mình, xong rồi đưa tay cho người kia nhòm: “Cán bộ xem, con muỗi to ghê luôn.”
Cha cán bộ kia cũng chẳng thèm xem con muỗi gì, chỉ chỉ ông cố và ông nội tôi nói: “Cho hai người một cơ hội lập công chuộc tội, hai người cũng phải đi.”
Ông cố tôi nghe xong, ngây mặt “vâng” một câu. Ông nội tôi vừa nghe đã sướng muốn ngất, hào hứng “dạ” một tiếng. Nhưng cho dù ai muốn hay không, không còn cách nào khác, họ cũng phải đi.
Hai người cán bộ thủy lợi, hai người cán bộ xã cộng thêm một số thanh niên trai tráng, đội ngũ đi bắt quỷ tổng cộng ba bốn mươi người, lại còn thêm hai cô gái tóc ngắn ngang tai. Ông nội tôi biết hai cô gái đó, là hai chị em trong thôn, một người tên Mã Tư Kỳ, một người tên Mã Lệ Hoa. Hai chị em họ rất xinh đẹp, trong thôn có không ít thanh niên đều để ý họ, nhưng bọn họ đều rất cao giá, không thèm tụi chân đất mắt toét ở đây.
Ông cố tôi kéo ông nội đi sau đoàn người, đi chậm rì rì. Ông nội tôi không vui nói: “Cha cứ kéo tôi làm gì vậy?”
Ông cố tôi nói: “Chân cha bị đau, viêm khớp, không đi nhanh được.” Ông nội tôi trong lòng nghĩ ông già này đúng là đồ yêu quái, nhưng ai bảo ông già yêu quái này lại là bố mình, chỉ đành đưa tay đỡ ông cố, rề rề bám theo đuôi mọi người.
Người cán bộ thủy lợi phía trước cùng với thanh niên trai tráng, tay cầm đen pin, vác cờ đỏ, hô vang hào hứng hát 《Chủ nghĩa xã hội tươi đẹp》, hát《Vịnh Nam Ni》, hát《Đoàn quân trở về》theo nhịp hát của người phụ nữ thần bí nọ. Người phụ nữ đó cũng không bị chúng tôi làm phiền, giọng hát càng ngày càng cao, càng ngày càng hay. Mọi người càng đi đến gần càng cảm thấy giọng hát kia quả thực rất động lòng, đến mức cảm động không thốt nên lời, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Đi một lúc, ông cố tôi nói chân ông đau càng lúc càng nặng rồi, không thể đi được nữa, ông bảo ông nội: “Hay là hai chúng ta đi về đi?”
Ông nội nói: “Đã đi đến đây rồi, phía dưới là rừng rồi, tôi đứng đây còn thấy cái quan tài nữa.”
Ông cố tôi bỗng nhiên ngật ngưỡng rồi ngã ra trên đê, kêu lên oai oái: “Ôi chân cha đau quá, không được rồi, chắc là do hôm qua trời mưa lớn quá. Chúng ta ở đây nhìn thôi, đừng đi xuống dưới nữa.”
Ông nội tôi giận tím cả mặt, chỉ xuống cán bộ phía dưới nói: “Lỡ cán bộ người ta phát hiện cha con ta không theo đoàn thì sao, thể nào cũng ăn đọn, cha nhìn cái sẹo trên đầu tôi đi, còn chưa khỏi đây này.” Cái sẹo trên đầu ông nội tôi là do trước đây lúc chưa vào công trình, đi biểu tình bị một vệ binh khăn quàng đỏ lấy thắt lưng quật vào.
Lúc ông nội tôi nói mấy lời này, hai vị cán bộ thủy lợi đã dẫn đoàn người xuống khỏi bờ đê, đi gần đến mảnh rừng kia. Mã Tư Kì ở phía sau thấy ông cố tôi ngã ngồi xuống đất, vội vàng chạy lại hỏi ông cố tôi bị làm sao?
Ông nội tôi nói: “Bệnh cũ của ông ấy tái phát, không theo kịp đội ngũ cách mạng.”
Mã Tư Kỳ cười híp mắt nói: “Vậy chú đừng đi nữa, ngồi đây nghỉ đi, dù sao dưới kia cũng nhiều người vậy rồi, chắc cái người giả thần giả quỷ kia cũng chạy không thoát đâu.” Nói xong liền gọi ông nội tôi đi cùng. Ông cố tôi không cản được, la hét ầm ỹ: “Này, đừng bỏ tôi một mình ngồi đây, tôi sợ tối!” Mã Tư Kì nói: “Vậy thôi, tôi ngồi lại với chú, để Thẩm Đinh đi.”
Ông cố tôi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Vậy cũng không được, cô là một cô gái, ở với tôi một mình thế này không được, lỡ có gì lại khó ăn nói.”
Mã Tư Kì nghe ông cố tôi nói, lập tức không vui: “Ông chú này có ý gì, tôi con gái không sợ bị nói mà chú lại sợ.” Nói xong, không thèm để ý đến hai cha con ông cố mà dợm bước đi. Ông nội tôi thấy Mã Tư Kì sắp đi thì cũng vội vàng đi theo xuống. Ông cố tôi nhìn tình hình sắp hỏng bét rồi vội vàng nói: “Cô gái à, tôi không phải có ý đó, tôi chỉ sợ người khác hiểu lầm cô.” Cô Mã Tư Kì đó đi được hai bước, quay đầu lại nói: “Vậy tôi phải cảm ơn chú đã suy nghĩ giúp tôi rồi?”. Mã Tư Kì nói xong thì nghe bên dưới đê có tiếng gọi “chị, chị”, hóa ra cô em Mã Lệ Hoa tìm lên đến nơi. Mã Tư Kì trả lời một câu rồi cũng chạy xuống phía dưới.
Ông nội tôi thấy Mã Tư Kì đi rồi thì vội vàng chạy theo cô nàng, bỏ lại ông cố tôi một mình ngồi trên bờ đê. Ông cố tôi thấy ông nội chạy xuống cũng đứng dậy chạy theo, động tác hoạt bát nhanh nhẹn, người khỏe mạnh còn chưa chắc nhanh bằng. Ông cố tôi đi theo sau ba người bọn họ xuống đê.
Vừa xuống đến chân đê, đột nhiên thổi đến một làn gió lạnh, ông cố tôi quấn chiếc áo trên người, toàn thân nổi gai ốc. Trận gió lạnh này vừa thổi tới, ông đã chạy chậm lại vài bước, đi phía sau ông nội tôi, nói đừng có bỏ cha lại nữa. Nói xong, chân đang yên lành lại bắt đầu khập khà khập khiễng. Ông nội tôi thấy ông cố chạy xuống, đúng là không cho ông tí mặt mũi nào, nhưng cũng không đành bỏ lại ông cố. Mã Tư Kì và Mã Tư Lệ cũng chẳng vui vẻ gì nhưng không tiện bỏ lại hai cha con họ đơn độc, đành giúp ông nội tôi dìu ông cố đi tiếp.
Bốn người đi được một lát, trước mắt đã thấy đoàn người kia tiến vào rừng, tai nghe thấy âm thanh lộn xộn ồn ào của tiếng hát 《Chủ nghĩa xã hội tươi đẹp》lẫn với tiếng hát《Mộ uyên ương》. Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đã trông thấy cảnh tượng cả đời này cũng không thể nào quên được.
Bốn người càng đến gần rừng thì càng cảm thấy lạnh, Mã Lệ Hoa mặc một cái áo khoác rất dày, vòng tay ôm người hỏi Mã Tư Kì: “Chị, sao mà lạnh vậy nè?’
Mã Tư Kì rùng mình đáp: “Chắc là ngay đầu gió.”
Ông cố tôi lúc này đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước, thất thanh nói: “Ê, mấy người kia đâu, sao không thấy nữa?”
Hai chị em họ nhìn theo hướng đoàn người, quả nhiên, phía trước đang sáng rực ánh đèn pin không hiểu sao đột nhiên tắt ngúm. Tiếng bước chân, cả tiếng hát cũng không nghe thấy nữa. Trong màn đêm chỉ còn sót lại tiếng gió lạnh rù rì thổi trong rừng và tiếng hát vui vẻ 《Mộ uyên ương》. Sự thay đổi bất ngờ này khiến hai chị em họ Mã lập tức nhũn hết cả chân, đứng sững lại một chỗ. Thực ra không chỉ Mã Tư Kì và Mã Lệ Hoa, ông nội tôi cũng kinh hồn. Ông cố tôi không cần hai người hai bên dìu đữ nữa, đứng trong gió lạnh nghe lời hát, cũng không dám động đậy nửa bước.
Đúng lúc này, từ trong rừng đột nhiên phát ra tiếng bước chân, một người hét lên: “Ê, mấy người đứng đây làm gì vậy, tìm ra người giả thần giả quỷ kia rồi.”
Ông nội tôi nhận ra, hóa ra là một thanh niên trí thức cùng thôn, người nọ quày quả chạy đến trước mặt bốn người họ nói: “Ngồi ở trên nắp quan tài, cười cười hát hát.”
Ông nội tôi hỏi: “Sao anh lại trở về đây?”
Thanh niên trí thức nọ nói: “Cán bộ nói bắt được phải trói lại, ai ngờ không mang dây thừng, tôi đi về lấy.” Nói xong vội vàng chạy đi.
Hai chị em họ Mã vừa nghe thì đã hiểu mình thần hồn nát thần tính, sau khi thở hắt ra một hơi, trừng mắt với ông cố một cái rồi đi vào rừng. Ông nội tôi cũng trách ông cố: “Cha cũng không bé bỏng gì nữa, sao nhát như thỏ đế thế?”
Ông cố tôi kéo kéo ông nội: “Cha con ta đi chậm chút.” Nhưng lúc này ông nội tôi làm gì thèm nghe lời cha nữa, ông nội vội vàng theo chân hai người đẹp đi vào rừng. Ông cố tôi dậm châm gọi tên ông nội mà ông nội tôi chẳng thèm quay đầu lại. Ông cố thở dài, không thể không đi theo ông nội.
Bởi vì con đập bên trên sửa xong rồi, nước bên trên đã không chảy xuống nữa nên nước trong rừng cũng đã rút nhiều. Ông nội tôi tiến lên chưa bao xa đã thấy đoàn người ngồi cách quan tài không xa, im lặng không nói lời nào. Vị cán bộ thủy lợi đi đầu nhìn thấy bốn người ông nội tới, vội vàng ra hiệu, ý bảo bọn họ ngồi xuống. Sau khi ông nội và hai chị em họ Mã đã ngồi xuống, Mã Tư Kì hỏi nhỏ vào tai một người phía trước: “Người bắt được đâu?”
Người nọ “suỵt” một tiếng, chỉ chỉ cái quan tài. Mã Tư Kì không hiểu, ngẩng đầu nhìn quan tài một cái, lập tức xấu hỏ đỏ mặt. Cô nhìn thấy dưới ánh trăng sáng, trên nắp quan tài, một thân thể trắng bóc đang múa, thỉnh thoảng lại quay tròn một vòng. Mã Tư Kì nhìn đám đàn ông ngu ngốc đang ngây người cả đám này, thấp giọng mắng: “Đúng là không biết mất mặt.”
Ông nội tôi không nghe rõ Mã Tư Kì nói gì, lết đến bên cạnh hỏi cô nói gì đó. Mã Tư Kì quắc mắc lườm ông nội, chu mỏ hất về phía quan tài: “Tự mình xem đi”. Ông nội tôi không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn một cái, lập tức ngây người.
Bên trên quan tài có một cô gái đẹp tuyệt trần đang đứng, mông lớn, eo nhỏ đến nỗi tưởng chừng có thể bẻ gãy được, giữa hai cặp đùi dài mịn là một vùng đen bí hiểm, cặp núi tuyết nhìn một lần là cả đời không thể quên, thêm vào đó là điệu múa và giọng hát tuyệt diệu. Ông nội tôi mới hơn hai mươi tuổi đầu, là tuổi trẻ trung hừng hực, vừa nhìn thấy hình ảnh phía trước thì miệng mồm khô đắng. Ông nội tôi đang nuốt một ngụm nước miếng thì thấy cô gái nọ nhìn mình nở một nụ cười, nụ cười giống gió xuân giữa ngày hè, nắng ấm giữa ngày đông.
Ông nội tôi đứng dậy, ngây ngốc cười bước về phía yêu nữ nọ.
4.
Mấy chục năm sau, ông nội nói với tôi, đến bây giờ ông vẫn chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào đẹp được như thế, đẹp không có bút nào tả nổi. Lúc đó ông chỉ muốn đi thẳng, đi thẳng vào trong lòng cô ta, sau đó ở luôn trong đó khỏi cần ra cũng được.
Ông nội tôi nói, cái gì là yêu nghiệt, cô ta chính là yêu nghiệt.
Đúng lúc ông nội tôi đang sắp điên lên, một lòng muốn đi đến bên nữ thần của lòng ông thì bỗng cảm thấy người bị đẩy một cái, ông không kịp phản kháng nên mất thăng bằng ngã nhào ra đất. Gió lạnh thổi tới, ông nội tôi chớp chớp mắt, mĩ nữ xinh đẹp như tiên trước mặt đã biến mất, thay vào đó là gương mặt tức đen bầm lại của ông cố tôi. Ông nội tôi nghiến răng nghiến lợi, sờ cục u to đùng sau gáy hỏi ông cố: “Cha đẩy tôi làm gì?” Ông cố tôi tát một cái vẹo mặt ông nội, nghiến răng trừng mắt chửi: “Sao tao không để mày chết đi cho rồi?”
Bị ông cố tôi đánh, ông nội tôi mới chợt tỉnh lại, phát hiện ra việc vừa xảy ra. Ông ngẩng đầu thấy đám đàn ông kia, ai ai cũng đang mỉm cười, chậm chậm bước về phía quan tài. Ông nội tôi còn muốn nhìn về phía quan tài, lại bị ông cố tôi vả cho một phát nữa vào má: “Mày vẫn muốn chết à?” Ông nội tôi mấy ngày nay ăn tát liên tục, vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy cảnh hai ba chục người chen chúc đi về phía quan tài thì lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng dám cãi lại nửa lời. Hai chị em Mã Tư Kì và Mã Lệ Hoa mặt mày trắng bệch, ngồi xổm trên đất run rẩy. Ông cố tôi nói: “Đừng có ngồi đó lẩy bẩy nữa, đi gọi người nhanh lên.”
Mã Tư Kì không nói ra lời, Mã Lệ Hoa lúc nói thì giọng đã run rẩy cực độ: “Tôi sợ”
Ông cố tôi nói: “Sợ cái con mẹ gì, đi gọi người nhanh lên.”
Mã Lệ Hoa không biết lấy đâu ra dũng khí, hít sâu một hơi rồi quay người chạy, vừa chạy vừa la hét. Tiếng hét này dọa cho Mã Tư Kì sợ mất mật, ngã bệt mông xuống đất, hu hu òa khóc. Ông nội tôi tới đỡ Mã Tư Kì lên, ai ngờ sờ trúng thứ nước gì nóng nóng. Ông nội tôi trách móc: “Đi đến đây mà cô còn mang trà nóng theo à?” Mã Tư Kì tát ông nội một cái đau điếng nói: “Tôi...tè ra quần rồi!”
Ông cố tôi không có thời gian nhìn ông nội lề mề, nhỏ giọng hét: “Mau đến giúp một tay.”
Ông nội tôi không biết giúp là ý gì, chỉ nhìn thấy ông cố tôi vừa quỳ vừa tiến về phí trước, đến phía sau một người, cố dùng sức vừa kéo vừa quật anh ta ngã xuống đất. Ông nội tôi vừa nhìn đã hiểu, vội vàng ấn được vài người xuống đất. Mấy người kia giống y ông nội tôi, tỉnh dậy liền không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sau khi ăn hai cái tát thật mạnh mới nhận thức được. Sau đó ông nội tôi không giải thích nữa, kéo ai xuống là trực tiếp tát cho hai tát. Có hai người bị tát đau quá còn muốn ra tay đánh nhau với ông nội tôi. Ông nội hồi nhỏ từng tập võ, hai người kia làm gì có tư cách là đối thủ của ông nội, thế là lại bị tát cho thêm hai cái nữa.
Ông cố và ông nội tôi, hai người vừa kéo người vừa đánh, đã cứu được gần hết mọi người, ai ngờ có hai tên nhanh chân lẹ tay đã bò lên được nắp quan tài. Chỉ nhìn thấy mỹ nữ kia, vừa nở nụ cười tươi như hoa vừa đưa tay ra sờ mặt hai người trèo lên nắp quan tài nọ. Khóe miệng hai người đó nhếch lên cười, ngồi lên nắp quan tài rồi bắt đầu cởi quần áo. Ông nội tôi đã theo đến sát quan tài rồi, đưa tay định kéo hai người nọ xuống, tay còn chưa chạm đến đã bị ông cố tôi kéo trở lại.
Ông nội tôi ngã xuống đúng vũng bùn, trong lòng sốt ruột vô cùng, còn đang nghĩ cách cứu người thì bên tai đã nghe thấy tiếng thở dài mang theo nỗi u sầu và nỗi buồn không thể tả. Chính tiếng thở dài này lại lần nữa câu hồn ông nội, ông lại nhỏm dậy tìm cách bò lên nắp quan tài. May thay ông cố tôi thẳng tay dúi mặt ông xuống vũng bùn. Sau đó hai cha con họ không dám ngẩng đầu lên nữa, vừa bò vừa lết chạy ra khỏi rừng.
Khi bọn họ ra khỏi rừng mới nhìn thấy, đám người được cứu đã chạy lên trên đê rồi. Vị cán bộ thủy lợi và đám thanh niên ai nấy người đầy mô hôi, đứng trên đê mặt mày trắng bệch hổn hển thở. Đợi khi ông cố và ông nội tôi lên đến nơi, quay đầu nhìn lại khu rừng, chỉ nhìn thấy dưới ánh trăng, hai người đàn ông trên nắp quan tài, cơ thể vặn vẹo co giật không ngừng.
Ông cố tôi hít một hơi khí lạnh nói: “Bọn họ đang xuất tinh đấy, người không sống được nữa rồi.”
Ông cố tôi còn chưa nói xong, rất nhiều người ở trong lán chạy ra, đòi đi xuống xem tình hình. Cán bộ thủy lợi chặn họ lại, ra lệnh: “Ai cũng không được đến gần cái quan tài đó, nếu không sẽ bị trừ hết lương.”
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều lo lắng thấp thỏm. Sáng ngày hôm sau, không cần phải nói cũng biết, trên nắp quan tài kia lại có thêm hai cái xác, chỉ là lần này không có ai dám dến chỗ đó nhặt xác.
Sau khi trời sáng, trong cả công trình đều đã đồn ầm lên, nói cỗ quan tài kia có yêu quái, cũng có người nói đó là quỷ. Mấy người may mắn được ông cố và ông nội tôi cứu thoát khăng khăng nói chính mắt mình nhìn thấy. Nếu như trước kia, chắc chắn cán bộ đã ngăn không cho tin đồn này lan truyền. Nhưng lần này, hầu như tất cả các cán bộ, những người đã lớn lên trong nền giáo dục phong kiến vì vậy nên cũng không dám mở miệng trách mọi người tin thần mê quỷ nữa.
Buổi sáng ăn sáng, mọi người nhận được thông báo, toàn bộ nhân công dọn đồ về nhà, khi nào công trình làm việc trở lại sẽ thông báo sau. Tất cả mọi người như trút được gánh nặng, có người đến đồ đạc cũng không thèm dọn mà chạy luôn. Ông cố tôi lại mặt mày nhăn nhó nói: “Vốn cứ nghĩ còn ngày hai bữa ăn no, lần này thì tốt rồi, lấy gì mà ăn không biết nữa?” Trải qua sự việc lần này, ông nội tôi đã nhìn ông cố bằng con mắt khác, cũng không dám hỗn hào với ông cố nữa, nói: “Về tôi nấu cơm khoai lang cho cha ăn.” Ông cố tôi trộm mấy cái chăn và chiếu cỏ mấy người bỏ về trước để lại, bó thành một bó tròn nói: “Cơm khoai lang cũng được, xuống sông bắt thêm hai con ếch...” Khi hai cha con họ còn đang nói thì cán bộ xã hớ ha hớt hải chạy xuống, ngồi trước mặt hai cha con ông cố, khách sáo nói với họ: “Lão Thẩm, cán bộ Lý nói tôi đi gọi hai người.”
Ông cố tôi nghi ngờ hỏi: “Cán bộ Lý?”
Cán bộ thôn gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là lãnh đạo của cán bộ cục thủy lợi, hôm qua không phải gặp rồi đó sao?”
Ông cố tôi gật gật đầu, giả bộ đắn đó một hồi, sau đó nhìn ông nội tôi hỏi: “Vậy thôi đi một chuyến xem sao?”
Ông nội tôi đột nhiên thông minh, biết là con đường kiếm cơm trước mắt sắp thay đổi rồi, bèn hùa theo: “Đi cũng được.”
Văn phòng của cán bộ Lý là một cái lều vải trên đê, vừa cao vừa to, rất oai vệ. Ông cố đi trước, ông nội theo sau, cán bộ xã đi sau cùng. Trong lều vải có một người đang ngồi, chính là cán bộ thủy lợi họ Lý. Ông ta khoảng hơn 30 tuổi, sắc mặt quắc thước hồng hào, dường như người mặt mày trắng bệch tôi hôm qua là ai chứ không phải ông ta.
Cán bộ Lý vừa thấy ông cố tôi lập tức đứng dậy, cầm bao thuốc lá rút một điếu đưa tới. Ông cố tôi run run cầm điếu thuốc, miệng liên tục nói: “Cám ơn lãnh đạo, cám ơn lãnh đạo.”
Cán bộ Lý đưa thuốc xong còn muốn châm lửa cho ông cố. Ông cố vội vàng giằng lấy bao diêm, để cán bộ đưa thuốc đã là trọng tội rồi, còn để người ta châm thuốc cho chắc là không muốn sống nữa. Anh là cứu người ta một mạng thật đó, nhưng anh không biết người ta khi nào sẽ trở mặt đâu nha.
Ông cố tôi châm thuốc, trả diêm cho cán bộ, cười nịnh bợ hỏi: “Không biết chính phủ tìm tiểu dân là có gì muốn chỉ giáo ạ?”
Cán bộ Lý ân cần gật đầu: “Lão Thẩm, hôm qua may mà có ông, nếu không thì chúng ta thiệt hại lớn rồi.”
Ông cố tôi vội vàng xua tay: “Đâu có đâu có, đều là nhờ cán bộ lãnh đạo hết.” Lời chưa nói xong, lại cảm thấy hình như mình nói sai, nghĩ chắc không sửa được, may là vị cán bộ ấy không nghe ra được lời ông cố có gì không đúng.
Cán bộ Lý nói: “Lão Thẩm, ông có thể nói cho tôi biết, cái quan tài ấy, cả người mà hôm qua chúng ta nhìn thấy rốt cục là thứ gì không?”
Ông cố tôi nghe cán bộ hỏi, hít một hơi thuốc lớn, suy nghĩ một hồi mới nói: “Cán bộ, tôi cũng không biết đó là thứ gì nữa.”
Cán bộ Lý nghe ông cố tôi nói thì mỉm cười, đưa qua trước mặt ông cố và ông nội hai ly trà ngon, sau đó bảo ông cố và ông nội ngồi xuống. Ông cố tôi lúc đầu không dám ngồi, mãi cho đến khi cán bộ xã dẫn đường bảo “Nói ông ngồi thì ông ngồi đi”, ông cố và ông nội tôi mới run run ngồi xuống, mông cũng chỉ nhấp nhổm đặt một nửa trên ghế. Cán bộ Lý lại đưa cho ông nội tôi một điếu thuốc nói: “Chúng ta ở đây cũng không có người ngoài, có gì nói đó đi.”
Xong, cán bộ lại nói: “Chúng ta làm công trình sông Nghi Hà này, cũng coi như là ích nước lợi dân, tuyệt đối chúng ta không được để cho những người có mục đích xấu phá hoại. Bởi vậy, lão Thẩm à, ông nhất định phải giúp tôi việc này. Lão Thẩm, không nói cái khác, chỉ cần ông giúp tôi, có yêu cầu gì tôi đều có thể làm chủ được.” Cán bộ Lý nói xong câu này, lại nhìn nhìn cán bộ xã hỏi: “Phải không, cán bộ Châu?” Cán bộ Châu vội vàng đón ý cán bộ Lý, gật đầu nói: “Đúng vậy, khi chúng tôi thành phần hóa không tránh được một số hiểu lầm, trách nhầm một số thành phần tốt.”
Cán bộ Lý nghe cán bộ Châu nói xong, hài lòng gật gật đầu, sau đó đây trà đến trước mặt ông cố, dịu dàng nói: “Lão Thẩm, ông uống ly trà rồi nghĩ kỹ xem sao.”
Ông cố tôi vừa thấy người ta đẩy trà tới thì vội vàng uống một hớp, sau đó hít sâu một hơi thuốc mới nói: “Cán bộ Lý, ông xem, tôi tuổi tác đã lớn thì thôi không nói, nhưng con trai tôi còn trẻ, còn chưa vợ con gì...”
Không đợi cán bộ Lý lên tiếng, cán bộ Châu đã đón lời: “Lão Thẩm, xem ra tổ chức chưa đủ chu đáo, chưa quan tâm được hết đến việc bách tính cần. Như vậy đi Lão Thẩm, đợi công trình hoàn thành rồi, hợp tác xã sẽ đứng ra tìm cho cậu đây một mối tốt.”
Ông nội tôi không biết thời thế, đầu óc đơn giản vội vàng nói: “Tôi cảm thấy cô Mã Tư Kì kia cũng được đó.”
Hai vị cán bộ vừa nghe lời ông nội liền nhìn nhau một cái, lập tức cười ầm cả lên. Cười xong, cán bộ Châu nói: “Cậu nhóc, cậu cũng có mắt nhìn đấy.”
Ông cố tôi đá ông nội một cái: “Cái thằng đần này, nói vớ vẩn gì đấy?”
Cán bộ Lý vội ngăn ông cố: “Lão Thẩm, bây giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa, người trẻ tuổi tự do theo đuổi tình yêu và hạnh phúc.” Nói đến đây, cán bộ Lý lại đưa cho ông cố một điếu thuốc: “Lão Thẩm, việc hôm qua tôi đã báo lên trên rồi, nếu như bên trên đưa người đến giải quyết việc này, mấy việc nãy giờ nói tôi e rằng không thể làm chủ giúp ông nữa.”
Ông cố tôi vừa nghe, lập tức đứng dậy, kích động nói: “Cán bộ Lý, cái quan tài đó, không phải là đồ của dương gian đâu.”
5.
Ông nội kể với tôi, lúc nghe ông cố nói vậy, ông nội cảm thấy cái danh thành phần bất hảo này đúng là không nhầm mà, đúng là cái gì cũng dám nói, ông cố vừa nói ông nội vừa sợ, trong lòng nghĩ: “Cha nói thế này, không sợ người ta bắn cha à?”
Tay ông cố tôi cầm chặt điếu thuốc, sắc mặt trầm mặc: “Đầu tiên, quan tài ở trần gian chúng ta đều là một đầu to một đầu nhỏ, đó gọi là phân âm dương. Ý là, tuy là chết rồi nhưng vẫn nằm trong quy luật âm dương. Cái quan tài khổng lồ này, trước sau to như nhau, có truyền thuyết nói đây chính là quan tài của cõi âm, là để chứa quỷ. Lại nói, quan tài đều làm bằng gỗ, gỗ tùng, gỗ bách, gỗ dương liễu, gỗ trinh nam… chưa từng nghe có quan tài làm bằng sắt, nhưng cỗ quan tài này lại thật sự làm bằng sắt. Quan tài sắt là quan tài phong ấn, nhân gian xưa nay có thứ gì tà ác khiến mọi người sợ hãi thì thường dùng sắt để phong ấn lại. Trong “Hán Nam Tục Quận Chí” có ghi chép lại, đời nhà Minh có 3 đợt đại hạn hán do cương thi biến thân thành quỷ hạn. Trong đó có ghi rõ, một lần cương thi biến thân không thành, bị phong ấn trong quan tài sắt chôn dưới đáy sông.”
Cán bộ Lý nghe những lời chém của ông cố tôi, nheo mắt hỏi: “Vậy quan tài chúng ta gặp ở đây chứa thứ gì?’
Ông cố tôi nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Lãnh đạo, không phải tôi không muốn nói với anh, chỉ là tôi chưa từng nhìn kỹ cái quan tài nên không dám nói bừa.”
Cán bộ xã chen lời: “Vậy ông đi nhìn đi.”
Ông cố tôi ngây người, lần này trốn không được rồi, nếu mà đi thật thì sợ đến cái mạng cũng không còn. Lại nghĩ đến nhưng lời hứa hẹn của cán bộ, nhìn sang thằng con trai chẳng được tích sự gì bên cạnh, ông cố tôi quyết định liều một phen, quẳng đầu thuốc trong tay xuống nói: “Được, tôi đi.
Còn chưa đợi ông cố tôi quay người, cánh cửa lều vải bị mở ra, một người từ bên ngoài chạy vào, nhìn ông cố tôi một cái: “Ông đi đâu đây?”
Ông cố tôi ngẩng đầu nhìn, đột nhiên tức đến ngứa cả răng, tuy nhiên vẫn tươi cười: “Chào lãnh đạo.” Nói xong, ông cố tôi cúi mình trước cán bộ Lý nói: “Cán bộ, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước”, nói xong kéo tay ông nội tôi muốn đi.
Người mới vào kia trách: “Ông đi đâu? Tuyên truyền hủ tục phong kiến, xúi bẩy mọi người mê tín dị đoan, muốn chuồn à? Người đâu, đánh cho tôi.” Lời vừa dứt, bên ngoài xông tới mấy người mặc trang phục Tôn Trung Sơn, túm chặt lấy ông cố và ông nội tôi. Sau đó bọn họ tay đấm chân đá, đánh cho đến khi ông cố và ông nội tôi bẹp dí, không còn nhúc nhích kêu la được nữa.
Người nọ nhìn cán bộ xã họ Châu và cán bộ thủy lợi họ Lý, giọng nói âm trầm: “Các cậu cũng được coi là những người lớn lên dưới ngọn cờ Xã hội Chủ nghĩa mà không tin tưởng vào năng lực của đội ngũ nhân dân lao động à? Tìm người đập vỡ cái quan tài đó ra, tôi muốn xem xem ma quỷ gì ở đâu ra.” Nói xong, ông ta quay sang chỉ ông cố và ông nội tôi nói: “Lôi hai người này xuống cho tôi, chờ mọi việc kết thúc rồi tôi tính sổ với họ.”
Ông cố và ông nội tôi bị đánh tới mức mặt mũi sưng vù bầm tím, vài người lôi hai người bọn họ xuống vứt trong một cái lều cỏ cách văn phòng cán bộ Lý không xa. Đợi mấy người họ vừa đi, ông nội tôi bắt đầu trách móc ông cố: “Cha nói vớ nói vẩn làm gì, bây giờ thì tốt rồi, xong đời rồi.”
Ông cố tôi xoa xoa cục u to đùng trên trán, móc trong túi ra một bao thuốc, ném cho ông nội một điếu, châm lửa hít một hơi sâu nói: “Chúng ta chờ xem trò vui đi, nếu như vận khí tốt, nói không chừng nhà ta lần này báo được thù rồi.”
Ông nội tôi cầm điếu thuốc ông cố vứt cho, nghi hoặc hỏi: “Báo thù? Cha lại nói lung tung, tôi sợ rằng cả đời này tôi cũng không báo được thù. Ê, bao thuốc này đâu ra vậy?”
Người kia ông nội tôi biết, nếu không phải do ông ta thì tổ tông nhà tôi cũng không phải chịu tội nặng như vậy. Ông nội tôi kể, hắn ta tên là Đinh Mục Hiên, cha hắn ta là quản lý người làm cho nhà chúng tôi. Sau này cha hắn qua đời, cụ cố tôi thấy hắn là đứa trẻ đáng thương nên cho hắn và ông cố tôi cùng nhau đi học, cái tên Đinh Mục Hiên của hắn cũng là do cụ cố tôi đặt cho. Ai ngờ rằng tên này đi học thường xuyên táy máy tay chân ăn cắp, bị ông cố tôi bắt được đánh cho hai lần. Đinh Mục Hiên bị ông cố tôi đánh, trong lòng ghi thù sâu sắc.
Chuyện gia đình ông cố tôi bị tố giác vạch trần lúc cải cách ruộng đất, tên Đinh Mục Hiên này đã bỏ không ít công sức. Đương nhiên, người Đinh Mục Hiên tố giác đều là người gia đình ông cố. Dưới cái miệng của hắn, cả nhà ông cố đều là những kẻ giàu có hung ác tham lam, nam là lưu manh nữ là dâm phụ. Vì lập công tố giác, tên này được vào Đảng, đổi tên thành Đinh Kiến Quốc, còn được cho đi học tập lãnh đạo. Sau này hắn được phân về huyện, cụ thể làm cán bộ gì thì ông nội không rõ, nhưng mỗi lần nhìn thấy người này, ông cố tôi đều nghiến răng nghiến lợi.
Sự việc xảy ra ngày hôm đó đã trực tiếp thay đổi vận mệnh của ông cố và ông nội, cũng đã thay đổi thế giới quan của ông nội tôi. Chính trong lều cỏ, ông cố tôi mồm ngậm thuốc, mắt nheo nheo, làm bộ làm tịch đưa ngón tay cái lên nói với ông nội tôi: “Đừng thấy chúng ta hôm nay bị đánh một trận, lại còn bị nhốt ở đây, chưa chắc là việc xấu đâu nha con.”
Sau buổi trưa hôm đó, Đinh Kiến Quốc cho người cầm theo một cái búa tạ lớn, tự mình dẫn theo một đám người rất đông đi về phía cánh rừng. Theo lời mọi người kể lại, Đinh Kiến Quốc đi tới đó để cho người đập vỡ cái quan tài đó. Nhưng khi đến nơi, một đám thanh niên nhìn thấy hai cái xác nằm chết trên quan tài thì lại nhớ đến chuyện đã nhìn đã nghe tối hôm qua, không dám ra tay. Đinh Kiến Quốc thấy thế, nổi điên lên, tự mình cởi giày lội qua vũng nước bên cạnh quan tài, khiêng hai người kia xuống, sau đó vác búa lên đập quan tài.
Đám thanh niên kia nhìn thấy cán bộ đã ra tay, hơn nữa lại ban ngày ban mặt làm sao xảy ra chuyện được, vậy nên cũng lội nước vác rìu vác búa binh binh đập quan tài. Cũng không biết cái quan tài đó rốt cục có phải bằng sắt không, hai ba mươi người đập mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mà vẫn không đập mở được cái nắp quan, chỉ đục được một lỗ nhỏ trên nắp quan tài.
Bọn họ chọc một cái xà beng sắt vào và gõ nạy bên trong một lúc, không ngờ cong luôn cả cái xà beng sắt. Sau đó, một người nào đó nảy ra một ý tưởng. Bọn họ đưa một kíp nổ vào cái lỗ đó và cho phát nổ, quả nhiên nắp quan tài bị mở bung ra, nhưng khi nắp quan tài mở, mọi người có mặt đều nôn mửa tại chỗ.
Vào khoảnh khắc nắp quan tài khi bị mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc bay ra xông vào mũi mọi người. Một thanh niên trí thức ở Bắc Kinh tới lúc về kể với ông nội tôi, đó giống như mùi thịt thối với mùi phân thối trộn lẫn với nhau rồi ủ kín ba năm vậy. Mấy người đứng gần ngửi mùi đó ngất xỉu tại chỗ. Những người đứng xa thì nôn mửa đến xanh đen mặt mày. Đám người đó khó khăn lắm mới nôn ói xong, vừa nhìn vào bên trong quan tài thì lại bò ra đất mà ói một trận nữa.
Người thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh nọ khi nhắc đến cảnh bên trong quan tài thậm chí không có từ gì mô tả được: “Toàn bộ đều là thịt thối, đầu người rữa nát phân nửa, còn có phổi, tim, gan, ruột, dạ dày, lũng nhũng y như món hầm tôi hay ăn vậy. Kinh tởm nhất không phải thứ đó, mà là một tổ chức kì lạ. Những cái đầu người mọc thành từng chuỗi từng xâu, cứ như mọc trên cùng một đoạn ruột, còn có những thứ tay chân gì đó, giống như cành cây vậy, cho dù chúng đã bị nổ nát nhừ nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Mấy thứ đó không nói rõ được là gì, bị ngâm trong nước đen, trái tim đó dù đã thối rữa vẫn không ngừng đập từng hồi từng hồi. Cái ruột kia cũng giống như con lươn, trong nước đen trườn tới trườn lui. Trời chẳng mấy mà đen, mọi người đều nghĩ mình hoa mắt nhưng trong lòng vừa sợ vừa mệt vừa kinh tởm. Đinh Kiến Quốc còn nói cái gì mà quần chúng lao động sẽ chiến thắng tất cả, còn bảo người lên đốt, lên cái con mẹ nhà ông ta, ai mà dám lên.”
Ông nội tôi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Người thanh niên đó ôm đầu: “Sau đó mọi người đi về, sau đó thì xảy ra chuyện.”
Người thanh niên nói xảy ra chuyện tức là chết người, người chết liên tiếp, một đêm chết mười một người, đều là những người ra tay đập quan tài, ngược lại người mắc kíp cho nổ cái quan tài thì vẫn sống sờ sờ.
Ban đầu lúc mới về thì không sao, mọi người ăn cơm, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ. Chỉ là cái mùi hôi kia quả thực hôi quá, hai ba mươi người kia về đến đê thì hôi đến nỗi khắp nơi đều ngửi thấy cái mùi đó. Ông cố nói với ông nội tôi, đó là mùi hôi tử thi, từ thi nhiều năm ngâm ra mà thành.
Mùi hôi đó tiếp tục lởn vởn đến sáng ngày thứ hai, hôi đến mức không ai ăn được cơm. Ngược lại ông cố tôi, vì đêm hôm trước không được ăn nên sáng sớm đã ra hỏi lão Ngụy có gì ăn không. Lão Ngụy nói: “Bánh chiên, canh đậu xanh, rau xào. Hôi quá nên không ai ăn được gì, ông muốn ăn thì tôi bê lên cho.” Ông cố tôi nghe đến có đồ ăn đương nhiên rất vui. Chính là lúc ông cố tôi ăn hết chén canh đậu xanh đầu tiên thì bên ngoài vang lên tiếng kêu động trời động đất: “Chết người rồi! Chết người rồi!”
Mười một cái xác đó ông nội tôi đã thấy, đều đặt ở trên đê, kinh khủng không thể tả, gống như những hạt đậu tương ngâm nước căng phồng. Mắt của tất cả đều trợn lồi ra, bụng to đến chực nổ bục. Da trên thân của bọn họ đều nứt toác, nước đen rỉ ra từ những vết thịt nứt màu đỏ. Còn mùi thì thôi khỏi cần nói đến nữa.
Khi Đinh Kiến Quốc đến nơi, không ai thèm để ý đến hắn ta. Nhưng người theo hắn đi vào rừng hôm trước lúc này sợ hãi tột độ, ai nấy đều khóc lóc kinh hoàng.
Đinh Kiến Quốc nhìn thấy, mặt xanh mét, nhảy dựng lên hỏi: “Là ai làm?”
Hôm qua sau khi phá quan tài, tiếng hát trên đê đã không còn, Đinh Kiến Quốc vốn đã yên tâm, vênh mặt nói với cán bộ Lí: “Anh thấy chưa, nhất định phải tin vào khả năng của quần chúng nhân dân.” Đến nửa đêm, tiếng hát không thấy thì tiếng khóc vang lên, khóc ỉ on nỉ non, Đinh Kiến Quốc dẫn người hướng xuống dưới đê bắn hai phát súng, sau khi bắn thì tiếng khóc cũng im bặt.
Nhưng đến sáng ra, sao lại chết nhiều người như vậy? Đinh Kiến Quốc tìm mọi người hỏi: “Mười một người này, sao tự nhiên lại chết đuối?”
Người phát hiện ra người chết trả lời: “Bọn họ không phải chết đuối, lúc phát hiện ra bọn họ, bọn họ đã chết rồi, chết ngay trong lều của mình.”
--- Còn tiếp ---
_________
6.
Đinh Kiến Quốc hỏi một vòng vẫn không ai biết nguyên nhân tử vong, tức đến huơ tay múa chân loạn xạ. Lão Ngụy nấu cơm không biết phải trái, chạy đến hỏi Đinh Kiến Quốc: “Nếu có người đến phá nhà của ông, ông có vật chết nó không?” Đinh Kiến Quốc nghe lời của lão Ngụy nói càng điên lên, gọi công nhân quanh đó lại: “Đi với tôi, đốt sạch cái quan tài đó đi.”
Nghe lời Đinh Kiến Quốc nói xong, không ai phản ứng gì, hắn ta tức đến mặt mũi đỏ bừng, lớn tiếng chửi mắng một hồi, “Các người có phải muốn tạo phản không hả? Lẽ nào các người muốn phản bội lại ý của tổ chức?” Nhưng lời đã nói đến độ này mà đám người kia vẫn trơ trơ ra.
Sau cùng Đinh Kiến Quốc không còn cách nào khác, gọi mấy người đã cùng hắn ta đến, lấy thêm vài thùng nhựa lớn đi về phía quan tài. Bên trong thùng nhựa là dầu hỏa, mấy thùng dầu đó đổ vào trong quan tài, vứt vào một mồi lửa, khói đen bừng bừng bốc lên. Chiếc quan tài dần dần rực lửa, những cây dương xung quanh cũng bị lửa táp cháy không ít. Cỗ quan tài đó cháy đến tận trưa, cho đến khi cả khúc sông đó đều hôi nồng mùi hôi tử thi kia.
Khi Đinh Kiến Quốc đốt quan tài, công nhân công trình đều lũ lượt dọn đồ về nhà, ngoài mười một cái xác nằm trên đê và ban chỉ huy công trình ra thì chẳng còn sót lại mấy người. Đốt quan tài xong, Đinh Kiến Quốc vênh vênh váo váo trở về, định kêu công nhân đi chôn cái quan tài đã bị đốt không thành hình kia đi, nhưng làm gì còn người nào ở đó. Lần này khiến hắn tức giận vô cùng, đập bàn đá ghế sai cán bộ Lý rót trà châm thuốc cho hắn, khiến cán bộ Lý bất mãn cao độ.
Công nhân đi hết rồi, công trình chẳng còn mấy người, lão Ngụy rảnh rỗi hỏi cán bộ Lý, cơm còn cần nấu hay không. Cán bộ Lý nổi trận lôi đình chửi: “Nấu nấu nấu, không nấu cơm chúng ta ăn cứt à?”
Đinh Kiến Quốc thấy cán bộ Lý nổi giận, ngược lại nguôi giận an ủi anh ta: “Thôi đừng tức giận, ở đâu cũng có thể phấn đấu, đồng chí phải kiên trì với lý tưởng trong tim. Yên tâm đi đồng chí Lý, cái thứ yêu ma quỷ quái kia đã bị sức mạnh của quần chúng tiêu diệt rồi, vài hôm nữa đi các thôn vận động, công trình của chúng ta sẽ hoàn thành đúng thời hạn thôi.”
Cán bộ Lý sau khi nổi giận đùng đùng đã phớt lờ mấy lời động viên sáo rỗng của Đinh Kiến Quốc, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái tên họ Đinh này nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Cái quan tài kia đã bị đốt tan tành rồi, chính mắt anh ta nhìn thấy, cho dù là quỷ hay ma thì cũng sao có thể tồn tại sau khi bị đốt đến cỡ đó chứ? Nghĩ vậy làm tâm trạng cán bộ Lý tốt hơn rất nhiêu, cơm trưa cũng không ăn nữa, dẫn mấy người đi vào thôn làm việc.
Lý Kiến Quốc ngược lại yên tâm thoải mái ăn một bụng thịt xào, ăn xong ung dung đi đến căn lều cỏ nhốt ông cố và ông nội tôi. Nhìn thấy ông cố tôi, hắn thân thiết nói: “Mục Trai, mấy ăn nay thiệt thòi cho ông quá.”, Mục Trai là tên chữ của ông cố tôi.
Ông cố tôi bữa sáng vừa tiêu hóa xong, lúc này kiến đã bắt đầu bò bụng, đang nằm trong lều cỏ hóng mát. Nghe lời Đinh Kiến Quốc nói, ông cố tôi trở mình ngồi dậy hỏi: “Mục Hiên, mấy năm nay tôi thiệt thòi một chút cũng chẳng thấm gì, trái lại, buổi tối ông ngủ có sợ không?”
Đinh Kiến Quốc nghe ông cố tôi nói vậy, lập tức ha ha cười ầm lên: “Tôi sợ? Tôi sợ cái gì? Ngược lại là ông, ở đây giả thần giả quỷ, không sợ bị quần chúng nhân dân lên án hay sao?”
Ông cố tôi nghe Đinh Kiến Quốc nói vậy cũng cười: “Ông không sợ nhà tôi đến tìm ông à?”
Đinh Kiến Quốc vừa nghe, sắc mặt đã lập tức thay đổi, hừm một tiếng: “Tôi phải sợ một lũ tiện nhân? Ngược lại, ông...” lời còn chưa nói xong, Đinh Kiến Quốc bỗng bị ho dữ dội. Lần ho này tưởng như ho đến chết được, ho mãi cho đến khi phổi tưởng như đã khô kiệt mới ngừng lại được. Sau khi ngừng được, Đinh Kiến Quốc khạc ra một cái, lại cảm giác trong cổ đang mắc thứ gì đó, khạc mạnh một cái liền nhổ ra được một cục thịt nhỏ màu hồng. Đinh Kiến Quốc cầm cục thịt trên tay nhìn nhìn rồi chửi toáng lên: “Con mẹ lão Ngụy, xào thịt còn chưa chín.” Chửi xong, hắn vứt cục thịt đi nói tiếp: “Đổi lại là ông Thẩm Mục Trai, có thể yên lành mà ăn hết cái Tết này hay không còn chưa biết đó. Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ cho người chăm sóc cha con ông chu đáo.” Nói xong, Đinh Kiến Quốc yên tâm quay người, phủi phủi bộ đồ Tôn Trung Sơn mặc trên người bước ra ngoài.
Đinh Kiến Quốc bước ra ngoài được hai bước thì bị ông cố tôi gọi giật theo: “Này, Mục Hiên, buổi tối đến tìm tôi may ra ông còn có thể cứu được, đến sang mai là không kịp nữa đâu.”
Đinh Kiến Quốc nghe ông cố tôi nói thế lập tức đứng sững lại, chăm chú nhìn ông cố tôi một hồi rồi cười ầm lên nói: “Thẩm Mục Trai ơi là Thẩm Mục Trai, ông vẫn thích hù dọa người khác như thế, ông tưởng tôi sợ chắc?” Nói xong vênh váo bỏ đi.
Ông nội tôi trách móc ông cố: “Cha nói mấy lời đó có tác dụng quái gì?”
Ông cố tôi đã nằm trong lều, nhắm mắt nói: “Thế mày cảm thấy nói cái quái gì thì có tác dụng?”
Ông nội tôi tức xì ra: “Cha mà có bản lĩnh thật thì cha con chúng ta đã chẳng đói đến thế này.”
Ông cố tôi mở mắt nhìn ông nội cười khì khì: “Đừng vội, chốc nữa sẽ có người đưa cơm đến cho cha con ta.”
Ông nội tôi hứ một tiếng: “Cha nói cứ như thật ấy, có người đưa cơm đến thật thì tôi theo họ cha luôn.”
Ông cố tôi nhảy dựng lên như sét đánh, chửi mắng ầm ỹ: “Con mẹ mày, không có người đưa cơm thì mày không theo họ tao chắc?”
Ông nội cười cười: “Cha con chúng ta nói chuyện gì thú vị hơn đi, còn hơn nằm nghe cơn đói...”
Ông nội tôi chưa nói xong, lão Ngụy nấu cơm đã lục đục chạy tới: “Thịt xào còn nhiều lắm, cha con ông có ăn không?” Ông cố tôi vừa nghe đã lồm cồm bò dậy nói: “Ăn ăn ăn, ôi lão Ngụy ơi, lão Ngụy yêu quý, tôi biết lấy gì để cám ơn ông đây?”
Ông nội tôi nhớ tới cục thịt đỏ Đinh Kiến Quốc nhổ ra, bới đống cỏ tìm thấy đưa cho lão Ngụy nói: “Cán bộ Đinh nói ông xào thịt chưa chín, ông xem xem này.”
Lão Ngụy đưa đồ ăn cho hai cha con ông cố rồi cầm cục thịt đưa lên trước mắt xem xem, một hồi sau ông ta lắc đầu, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, cuối cùng nhăn mày đưa vài miệng cắn cắn mấy cái rồi nói: “Không phải tôi xào đâu, tôi thấy giống miếng phổi heo hơn.”
Ông cố tôi nói: “Tôi nghĩ cũng không phải, cục thịt đó là do cán bộ Đinh ho nửa ngày trời nhổ ra đó.”
Hai cha con ông cố ăn uống no say xong không có việc gì làm, nằm trong lều đánh một giấc say sưa đến tận lúc mặt trời lặn mới dậy. Hai người ngủ dậy khoan khoái hít thở, đang ngồi vặn vẹo cho tỉnh thì nghe thấy nhiều tiếng kêu la ồn ào bên phía văn phòng chỉ huy. Lúc Lão Ngụy bê tô bước đến, ông cố tôi hỏi thì được biết, hóa ra rất nhiều người nhà của những người đã chết đến hỏi chuyện, muốn ban chỉ huy công trình giải thích rõ ràng. Ban chỉ huy công trình còn chưa giải thích được thì cán bộ Lý hộc tốc chạy về, nói lại chết thêm mấy người hôm qua theo Đinh Kiến Quốc đi phá quan tài, đều là thân thể trương phình, mắt lòi ra ngoài, trên người rỉ nước đen, hôi thối không thể tả.
Đinh Kiến Quốc vừa nghe cán bộ Lý nói thì lập tức lại bắt đầu ho, lần này còn ho dữ dội hơn, không chỉ ho ra thịt vụn mà còn ho ra bao nhiêu là máu. Đinh Kiến Quốc lần này không chỉ dọa quần chúng nhân dân trước mặt một phen mà đến bản thân cũng sợ chết khiếp, lập tức nghĩ đến lời ông cố tôi.
Đinh Kiến Quốc này tuy hại nhà tôi nhưng không phải không biết bản lĩnh của ông cố tôi. Lúc này thấy tình hình không ổn lại nghĩ đến những cái chết kì lạ của đám công nhân kia, trong lòng bắt đầu lo sợ. Hắn mặc kệ đám người đến đòi người kia, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy đi đến lền cỏ nhốt ông cố tôi, trợn mắt run rẩy gọi tên ông cố: “Mục Trai, Mục Trai...”
Ông cố tôi đang cùng Lão Ngụy ở trong lều cỏ nói chuyện cách nấu món cá thơm lừng của lão, vừa nhìn thấy điệu bộ của Đinh Kiến Quốc thì thở dài một hơi, nói nhỏ với ông nội: “Hắn mà đừng tìm đến ta thì tốt biết mấy, sáng sớm ngày mai là báo được thù rồi.”
Đinh Kiến Quốc kia không nghe thấy lời ông nội tôi, tay hắn vịn vào bờ tường cỏ, lại tiếp tục ho ra một vũng máu lớn, hắn hỏi ông cố: “Mục Trai, tôi làm sao thế này?”
Ông cố tôi đứng dậy, nhìn lều cỏ nói: “Đây không phải chỗ thích hợp nói chuyện thì phải?”
Đinh Kiến Quốc a một tiếng, vội vàng nói: “Mục Trai, đi đi, đi đến văn phòng chỉ huy nói chuyện.”
Đến văn phòng chỉ huy, bên trong vẫn loạn cào cào y như cũ, Đinh Kiến Quốc chỉ những người đang náo loạn bên trong nói: “Đi về hết đi, về đi, sáng mai trả lời cho các người, nếu không đi thì hậu quả tự chịu đó.”
Đám người đó còn muốn kiếm chuyện nhưng Đinh Kiến Quốc đã không nói hai lời, đưa tay móc súng ra, nặng bề đập lên mặt bàn, suýt chút nữa là cướp cò. Vứt súng lên bàn xong, Đinh Kiến Quốc gầm lên: “Còn muốn tạo phản phải không?” Mọi người nhìn của Đinh Kiến Quốc, không dám lên tiếng, chỉ còn cách thu cờ thu trống rời khỏi văn phòng chỉ huy. Đinh Kiến Quốc mời ông cố tôi ngồi, châm thuốc rót trà, chỉ đống máu thịt ho ra trên đất khi nãy nói: “Mục Trai, cứu tôi với.”
Ông cố tôi bảo Đinh Kiến Quốc đặt tay lên bàn, sau một hồi bắt mạch cho hắn ta thì nói: “Tôi kê cho ông một ít thuốc, ông uống vào là đỡ.” Nói xong, lấy một tờ giấy viết phương thuốc lên cho hắn. Đinh Kiến Quốc đón lấy xem qua, tức đến vẹo cả mũi, chỉ thấy trên giấy viết: “Thạch tín một lượng, chu sa ba tiền.”
Đinh Kiến Quốc nghiến răng trèo trẹo, biểu hiện cung kính lúc nãy đã không thấy nữa. Hắn đưa tay tát một tát vào mặt ông cố tôi, cay độc chửi: “Cái thứ mày, tưởng tao là đồ ngu chắc, lôi ra đánh cho tao.” Mấy tay sai của Đinh Kiến Quốc thấy lãnh đạo giận đến vậy thì không dám hỏi han gì mà vội lôi ông cố tôi xuống, không kiêng nể gì mà đánh cho ông cố và ông nội tôi một trận.
Đánh xong, hai cha con ông cố lại bị giải về nhốt trong lều cỏ.
Ông nội tôi thân thể đau nhức, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cha kê thuốc gì cho hắn vậy?’
Ông cố nói: “Một lượng thạch tín”.
Ông nội thở dài nói: “Tôi có một người cha như cha, chắc chắn không sống thọ được. Nếu cha muốn trị cho người ta thì trị cho đang hoàng, cha kê đơn thuốc gì cho người ta? Thạch tín? Đến tôi còn biết uống vào thì có hậu quả gì nữa là.”
Ông cố tôi nói: “Mày đúng là con bò ngu độn, loại thuốc này tương sinh tương khắc tương hỗ tương thành, đừng có nghĩ nó là thuốc hại người.” Nói đến đây, ông cố tôi thở dài nói: “Đây là do mệnh của hắn, không trách được ai.”
Vốn dĩ ông nội tôi còn tính soi mói hai câu nói này của ông cố, ai biết được lúc này dưới sông lại vọng lên tiếng thở dài, sau đó là tiếng khóc lóc hỗn loạn. Chỉ là tiếng khóc đêm nay không chỉ có tiếng phụ nữ, nghe kỹ còn có tiếng khóc của người già trẻ em. Tiếng khóc đau buồn đó dường như đâm xuyên đến tận tim phổi của người nghe.
Ông cố tôi nghe âm thanh này thì bị dọa dựng lên, vội vàng ngồi dậy tỉ mỉ nghe kỹ một hồi, lại làm bộ giả thần giả quỷ làm vài động tác tay chân, sau đó móc dưới chăn ra hai cái bông chụp tai tròn che kín tai ông nội tôi lại, sau đó nói: “Hôm nay cho dù nhìn thấy bất cứ gì, nghe thấy bất cứ gì đều không được đáp lời, cũng không được ra ngoài.” Ông nội tôi hai tai bị chụp kín, đương nhiên không nghe thấy lời ông cố, ông nội gỡ chụp tai ra, hỏi ông cố: “Cha nói gì đó?” Ông cố đành nói lại một lượt, ông nội nghe xong đồng ý, lại che tai lại, cũng không để ý nhiều, chỉ đi qua lại trong lều cỏ.
Chính lúc ông nội đi lại trong lều cỏ, đột nhiên phát hiện trong lều không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thân thể lạnh ngắt nằm yên bất động, ông nội tôi sợ quá xém chút đã hét lên thành tiếng.
7.
Ông nội tôi còn chưa hét lên thành tiếng đã bị người đó bịt chặt miệng. Ông nội bị dọa đến mức toát mồ hôi hột, trợn mắt lên nhìn, hóa ra là lão Ngụy. Lão Ngụy đưa tay ra hiệu cho ông nội tôi im lặng, ba người không dám động đậy, chính vào tối hôm đó, ba người họ đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất cuộc đời.
Lúc đó trời đã tối, ông nội tôi ước ước thời gian, có vẻ đã 8 giờ hơn gần 9 giờ rồi. Gần xa vọng lại ngoài tiếng dế ếch kêu và tiếng huyên nào ở văn phòng chỉ huy ra thì chỉ có tiếng chó sủa ở những thôn làng xa xa. Chính vào khoảnh khắc lão Ngụy bịt miệng ông nội tôi lại, ngoài tiếng huyên náo ở phòng chỉ huy ra thì ếch dế mùa hè và tiếng chó sủa xa xăm đột nhiên im bặt, bờ sông đột ngột dâng lên một màn sương mù.
Người trong văn phòng chỉ huy cũng nghe thấy tiếng khóc bên bờ sông đưa lại, Đinh Kiến Quốc dẫn người đi ra ngoài. Mấy người nọ trên tay cầm đèn pin, không ngừng rọi về phía tiếng khóc nhưng ngoài sương mù ra, họ chẳng trông thấy gì khác. Đinh Kiến Quốc húng hắng ho, cất lời: “Đồ giả thần giả quỷ, bắn lựu đát phát sáng qua cho tôi xem.” Đinh Kiến Quốc nói xong, một người bên cạnh cầm một khẩu súng ngắn nòng dày hướng vào đám sương mù. Chỉ thấy cái súng bụp một phát, một chùm sáng màu đỏ bay vào giữa đám sương. Dưới ánh sáng đỏ, mọi người đều kịp nhìn thấy trong bờ dốc đê thoải thoải dường như có rất nhiều người đang từ trong rừng, từ trong bùn lầy nặng nề leo về phía này.
Đinh Kiến Quốc vừa nhìn, sắc mặt đã lập tức biến đổi, vội vàng kêu: “Đi gọi công an địa phương.” Sau đó lại ra lệnh: “Mang theo vũ khí đi theo tôi.” Mấy người thuộc hạ của Đinh Kiến Quốc nghe vậy móc trên người ra súng ngắn và cả súng trường sẵn sàng đợi lệnh. Ông nội tôi lúc đó kinh sợ, trong lòng nghĩ không biết tên Đinh Kiến Quốc kia rốt cục là cán bộ gì, sao người của hắn ai ai cũng đều được phát súng? Trong lòng không thể không lo lắng, sợ rằng tên Vương Bát Đản (Dịch giả: Kẻ lưu mang, xấu xa, vô lại) kia lập tức sẽ mang hai cha con họ ra xử lý.
Cán bộ Lý và cán bộ Châu không có súng, nhìn nhau một cái, hai người có thể nhìn ra trong mắt của đối phương sự hoảng sợ và khủng hoảng. Đợi Đinh Kiến Quốc đi rồi, cán bộ Lý và cán bộ Châu vội vàng đến lều cỏ của ông cố, khẽ giọng gọi: “Lão Thẩm! Lão Thẩm!”. Ba người ông nội đã bịt bông kín tai rồi, căn bản không hề nghe thấy cán bộ Lý đang gọi nhưng mà ánh đèn pin thì vẫn nhìn thấy. Ông cố tôi bò dậy, vạch cửa lều cỏ, vừa nhìn thấy cán bộ Lý vội nói: “Nhanh vào đi!”
Cán bộ Lý và cán bộ Châu vào rồi, ông cố tôi dặn dò bọn họ vài câu. Hai người bọn họ còn nghi ngờ, cán bộ Lý nói: “Lão Thẩm, tôi cần phải biết đó là cái gì, nếu không tôi trốn như thế này lương tâm không thể nào yên ổn được.” Ông cố tôi tức phát khùng, nhỏ giọng thì thầm: “Hai vị cán bộ, các ông là người tốt, xin hãy tin tôi lần này. Một lát nữa thôi các ông sẽ biết đó là thứ gì thôi. Nhưng các ông hãy nhớ, lát nữa dù nghe thấy gì, dù nhìn thấy gì cũng tuyệt đố không được lên tiếng, cũng không được cử động. Nếu không mạng chúng ta rằng khó giữ.”
Lão Ngụy cũng hạ giọng khàn khàn nói: “Hai người không tin ông ta, liệu có tin cái miệng quạ này của tôi không?”
Cán bộ Lý còn muốn nói cái gì, cán bộ Châu đã thúc cán bộ Lý một cái nói: “Lão Ngụy vốn là đạo sĩ Tam Nguyên Quan trong huyện.” Cán bộ Lý nghe vậy thì thôi không thắc mắc nữa, đi vào ngồi trong lều cỏ. Cái lều cỏ này vốn chỉ là nơi chứa củi, bên trong chật hẹp, ba người chen chúc đã không còn mấy chỗ trống, giờ thêm hai người nữa lại càng chật hẹp hơn, nhưng lúc nguy cấp không có cách nào, mọi người đành phải chịu tạm.
Sau này tôi rất không hiểu, tại sao nhất định phải chen chúc nhau trong lều cỏ, sao không đi nơi khác rộng rãi hơn mà trốn, hoặc là chạy luôn đi. Ông nội tôi bảo lúc đó làm gì dám chạy, có khi còn chưa chạy ra khỏi con đê thì đã bị đám người Đinh Quốc Kiến đó bắt được rồi, không tránh khỏi lại ăn đòn một trận. Còn về cái lều cỏ đó, nó nằm ẩn dưới chân mấy cây liễu, âm khí nặng nên không thu hút mấy thứ tà ác.
Cán bộ Châu và cán bộ Lý sau khi chui hẳn vô lều cỏ thì bị ông cố tôi lấy bông che kín lỗ tai. Dù đã che tai lại nhưng những tiếng khóc than chói tai ngoài kia vẫn chui tận vô tim phổi, chỉ là đã nhỏ hơn rất nhiều.
Lý Kiến Quốc dẫn theo mọi người, càng đi càng xa, ánh sáng đèn pin chiếu tản mác, đám người ông cố thỉnh thoảng lại thấy một vài tia sáng chiếu ra xa xa, bên tai chốc chốc lại vang lên tiếng súng lác đác. Lúc này, sương mù trên đê đã ngày càng dày, gần như phủ khắp cả con đê dài. Lúc đầu còn nhìn thấy được ánh sáng đèn pin, một lúc sau trước mắt mọi người đã là một mảng đen đục, trừ sương trước mắt thì đừng nói tới ánh đèn pin, đến cả thứ bên cạnh cũng nhìn không rõ nữa. Bên tai bọn họ, ngoài tiếng khóc nỉ non thảm thiết thì chẳng còn âm thanh gì nữa, không khí càng ngày càng trầm mặc, dồn nén.
Ông nội tôi nói, lúc đó tim ông đập vô cùng nhanh, toàn thân đều bị sương mù bao phủ nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi, sau lưng ướt đến khó chịu, mồ hôi chảy xuống mông, ngứa muốn chết, chỉ thèm được đưa tay gãi mà không dám.
Chính vào lúc này, từ xa truyền đến tiếng súng trầm trầm, liên tục không dứt, khắp nơi đều là tiếng đùng đùng đoàng đoàng cùng với tiếng hô hào la hét, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết. Chẳng bao lâu sau, từ phía xa vọng lại những tiếng bước chân, ông nội tôi nghe ra được, đó là tiếng chân người chạy rất nhanh. Tiếng chân của người này nhanh chóng bị tiếng kêu la thảm thiết kia đuổi kịp, sau đó là tiếng lều vải bị xé toạc.
Ông nội bảo: “Lúc đó người đó đã sợ đến chết rồi, tai ông bị bịt chặt nhưng vẫn nghe được tiếng kêu đó rất rõ, như ngay bên tai vậy.”
Vào lúc đám người ông nội đang vô cùng căng thẳng thì có một người lao đến trước cửa lều cỏ, lớn tiếng hét: “Cứu mạng, cứu mạng...” Ông nội tôi nghe rất rõ, người kia là Đinh Kiến Quốc, khắp người đều ướt mồ hôi, nét mặt khủng hoảng tột độ, trên đầu toàn máu. Đinh Kiến Quốc xông tới, tay đưa ra chuẩn bị túm lấy cửa, đã sắp chạm vào cửa rồi đột ngột bị giật lại, mọi người bên trong chỉ thấy Đinh Kiến Quốc bị giật mạnh về sau một cái, dường như bị thứ gì đó trong sương mù kéo ngược trở lại.
Cán bộ Lý phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy Đinh Kiến Quốc bị thứ gì đó kéo mất, vội vàng quay người giúp. Nhưng anh ta có nhanh cũng không nhanh bằng ông cố tôi, bị ông cố tôi túm cổ kéo ngược vào. Cán bộ Lý còn muốn tranh cãi thì đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài lều cỏ, lập tức cả người cứng đờ lại. Ông nội tôi đang nằm cũng bật ngồi dậy, vốn còn tính giúp ông cố giữ cán bộ Lý, nhưng phát hiện cán bộ Lý thần sắc hiện lên vẻ kinh dị, thuận mắt nhìn theo hướng nhìn của ông ta, lập tức cũng sợ cứng người, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Theo lời ông nội tôi miêu tả, thứ mà ông thấy tối ấy đã trực tiếp thay đổi cuộc đời của ông nội. Cái thứ bên ngoài lều cỏ, rõ ràng là thứ có chân có tay có đầu nhưng lại không thể nào gọi là con người được. Tôi hỏi ông nội, thế rốt cục nó là thứ gì?
Ông nội nói: “Nếu miêu tả chính xác, nó có thể gọi là Người Lưới, là nhưng người đã mục nát kết thành một tấm lưới.”
Bên ngoài lều có đúng thật là người lưới, chỉ là lúc đó sương mù lớn, lại thêm trời tối, nhìn không rõ ràng, cái bọn họ nhìn thấy là thứ ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn pin mà Đinh Kiến Quốc mang đến: Có mặt người bị đốt đến mục nát, có những cái đầu bị lõm những lỗ lớn, những cánh tay cẳng chân thối nát lỏng lẻo, đầu người mọc trên một cái bụng...
Ông nội tôi nói, nếu nói cụ thể, nó giống như người bị quái thai vậy, một người giống như nhánh cây, bên trên có bảy tám cành tua tủa. Rất nhiều những nhánh cây như vậy lại nối lại với nhau, không nói rõ được là thứ gì, hình như là xương và thịt thối tạo thành.
Mấy nhánh cây này, có cái có ba cái chân, có cái có năm cái chân, có cái có bảy tám cái đầu. Những cái đầu này có nam có nữ, có trẻ có già, còn có cả trẻ sơ sinh. Đám đầu này, cái nào cũng vẫn còn sống nhăn. Bên dưới đầu còn có những khối thịt nhỏ, vô số những con giống như đỉa bò quanh những khối thịt đó, phát ra những tiếng kêu lép nhép. Mấy cái đầu này không ngừng ngó quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những nhánh cây người này liên kết lại với nhau, chuyển động chậm chạp, vừa chuyển động, đám đầu kia vừa khóc than, đặc biệt là cái đầu trẻ sơ sinh kia, khóc chói cả tai, nhưng mà nhìn biểu cảm trên mặt nó thì lại có vẻ giống đang cười.
Trong đống đầu người này, ông nội tôi nhìn thấy bốn năm người ông quen thuộc, nếu nói bốn năm cái thứ này còn được gọi là người. Bốn năm cái đầu này chen chúc nhau mọc dưới cánh tay của một cơ thể béo ú, giống như quả kết ra trên cây vậy. Bốn năm cái đầu đó giống như chưa chết hẳn, trên mặt ngập tràn sự kinh hoàng, khóc thét lẹt dưới cánh tay béo ú, tiếng khóc đó nghe cực kì thảm thiết.
Sau khi cái thân thể mập mạp lướt qua dưới ánh đèn, ông nội tôi phát hiện một cảnh tượng còn thảm thiết hơn. Chỉ nhìn thấy phía sau lưng cái thân mập thấy một bức tường thịt có một đầu dính chặt vào, khiến cho tên mập ấy di chuyển rất khó khăn, da của bức tường thịt ấy săn chắc, nhưng có những chỗ đã bị bắn nổ lóc tróc, lộ ra xương trắng bên trong. Ông nội tôi nhận ra, dám xương đó không ngờ lại là xương cẳng chân và cẳng tay người. Bên dưới bức tường thịt nối với một cẳng chân dài và vô số chân tay chống xuống đất, cùng nhau tiến về phía trước. Cả cái thân thể đó tiến lên một bước, cái bức tường thịt cũng lê theo một bước, trên cùng của bức tường thịt lủng lẳng mười mấy cái đầu cũng theo đó lay động lay động.
Chủ nhân của mười mấy cái đầu đó, ông nội tôi nhìn thấy một số, trong đó có mười một cái sáng nay xếp hàng trên đê, mấy cái đầu vặn vẹo biến dạng, nhưng không ngoại lệ đều đang khóc lóc.
Còn gương mặt cuối cùng trên bước tường thịt, chính là của người vừa nãy mới đứng trước cửa của cái lều cỏ.
8.
Gương mặt cuối cùng chính là Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc lúc đó, mồm há hốc, hai con ngươi mắt chuyển động điên loạn, gương mặt sững sờ vẻ khủng hoảng và không cam chịu. Nhìn đến đây, ông nội tôi không dám nhìn tiếp nữa, nhắm chặt mắt lại, nhưng càng nhắm mắt thì tiếng la hét bên tai càng rõ hơn.
Sau này ông nội nói với tôi, những tiếng kêu đó tràn ngập sự khủng hoảng khiếp sợ và không cam tâm. Cho dù là dưới địa ngục chắc hẳn cũng không có những tiếng la hét khủng khiếp đến thế. Cái đầu của Đinh Kiến Quốc không biết đang được gắn trên thứ gì nhưng vẫn ngoác miệng kêu gào: “Cứu tôi với, cứu tôi với”. Đã rất nhiều lần, ông nội tôi nhịn không được muốn hét ầm lên, nhưng từ sâu trong lòng ông biết, tuyệt đối không được la hét, không được kêu lên.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng bước chân và tiếng la hét của con quái vật đó mới xa dần, sau đó không nghe thấy nữa. Ông nội tôi mới dám mở mắt, sương mù trên đê vẫn chưa tan hết, nhưng ông nội không nhịn được thêm nữa, mềm hết cả người ngã nhào xuống đất, khóc rống cả lên.
Thực ra không chỉ ông nội tôi, cán bộ Lý và cán bộ Châu cũng khóc đến liệt cả người, ba người khóc mãi đến tận khi trời sáng. Đến khi ánh mặt trời đầu tiên rọi vào tới lều cỏ, ông nội tôi mới cảm thấy mệt mỏi đến vô cùng tận, từ từ lả đi rồi ngủ thiếp trong lều cỏ.
Khi ông nội tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, trong lều cỏ chỉ còn mỗi ông. Lúc đó là mùa hè, buổi sáng mà đã nóng đến không chịu nổi, ông nội tôi đầu đầy mồ hôi ngồi dậy, phản ứng đầu tiên là gọi ông cố. Ông nội còn chưa kịp mở miệng, lão Ngụy đã bê một tô đồ ăn vào. Lão đưa cơm và hai cái bánh chiên cho ông nội nói: “Ăn đi, ăn xong đi tới văn phòng chỉ huy, cha cậu đang ở đó.” Ông nội bên đồ ăn lên, phát hiện là thịt xào khoai tây, thơm ngon vô cùng, không thể nào cưỡng lại được. Ông nội tôi cũng quên luôn đám thịt người mục nát tối quá, xoẹt xoẹt vài đũa là ăn xong, sau đó đi theo lão Ngụy đến văn phòng chỉ huy.
Lúc ông nội tôi bước vô văn phòng chỉ huy, mới biết trong đó ngoài cán bộ Lý, cán bộ Châu và ông cố tôi còn có hai người mặc đồ cảnh sát và một ông lão vẻ ngoài sầu muộn. Ông cố thấy ông nội đến, ra hiệu cho ông nội ngồi xuống.
Ông nội tôi vẫn chưa quên cảnh tượng kinh hoàng tối hôm qua, vội vàng ngồi sát rạt bên cạnh ông cố. Ông cố liếc ông nội một cái, ý hỏi mày ngồi sát cha làm gì? Chỉ có điều sự chú ý của ông nội hoàn toàn không đặt chỗ ông cố mà chú ý đến nội dung mọi người đang thảo luận: Làm sao xử lý được cái quan tài đó, tránh được lần sau lại xảy ra thảm họa. Hai cảnh sát và ông già sầu muộn kia đứa ý kiến là làm một trận lớn phong ấn cái quan lại. Chỉ có điều đội quân này cần bảy bảy bốn chín thanh niên trẻ, lại cần không ít chu sa lưu huỳnh.
Ông cố tôi nói: “Cách này của các anh tôi tin làm có hiệu quả, nhưng có hai chỗ khó. Thứ nhất là phải điều động được bốn mươi chín thanh niên trẻ. Hiện nay chỗ này đã thành đất quỷ nổi tiếng rồi, hơn nữa còn chết bao nhiêu người, đừng nói đến bốn mươi chín người, cho dù là chín người cũng chưa chắc đã có. Thứ hai là chu sa lưu huỳnh, chu sa giờ đã là chất cấm, khỏi nói cần nhiều như vậy chắc chắn không có, cho dù là lưu huỳnh cũng khó tìm được số lượng anh cần. Hơn nữa anh làm trận pháp này cần kiếm gỗ đào lò hương các loại, bây giờ anh không phải không biết, lỡ đâu bị người ta báo cáo lên trên thì không còn là việc của mình anh nữa, có khi còn kéo theo trách nhiệm của không biết bao nhiêu người. Cách này của anh khó lắm.”
Mọi người nghe lời của ông cố điều chìm vào im lặng. Chỉ có ông già sầu muộn gầy nhom kia là ánh mắt chuyển động, liếc nhìn ông cố tôi rồi chẩu miệng nói: “Lão Thẩm, anh này cũng không được kia cũng không được, vậy anh nói xem, mọi người nên làm thế nào?”
Ông cố tôi nghĩ ngợi nói: “Cách thì tôi có, chỉ là thân phận này của tôi...” Nói đến đây ông cố tôi im bặt, mãi lâu sau không nói tiếp. Cán bộ Lý hiểu ngay ý của ông cố, đứng dậy, nói với hai vị công an đang mặc cảnh phục: “Ai da, anh xem, việc quan trọng thế này mà tôi lại quên mất. Hai đồng chí công an ạ, hôm nay hai đồng chí ở đây làm chứng cho cha con lão Thẩm của chúng tôi, hai người họ bị lúc phân loại thành phần bị nhầm lẫn rồi. Từ hồi năm 1938, lão Thẩm với gia đình ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ, hồi đó người dân Tô Lỗ chúng tôi điều động kháng Nhật, lão Thẩm là người đi đầu đấy. Mấy thứ này đều có thể tra được. Sau này vì công xã xảy ra sai sót mới liệt nhầm lão Thẩm vào thành phần đen, bởi vậy tôi muốn khẩn cầu cán bộ công xã Châu của chúng ta và hai vị công an cùng nhau làm chứng, sau khi sự việc này kết thúc, thôi sẽ lập tức phục hồi thân phận bần nông của cha con lão Thẩm.”
Hai vị công an và cán bộ Châu vừa nghe liên tục gật đầu, đều nhất quyết đồng ý sau khi sự việc kết thúc sẽ giúp cán bộ Lý làm chứng, phục hồi thân phận nông dân nghèo của cha con ông cố.
Ông cố tôi vừa nhìn tình hình thì lập tức không còn lề mề nữa, lập tức vứt điếu thuốc trong tay, đứng dậy nói: “Muốn làm thì bây giờ phải làm ngay, việc không thể chậm trễ nữa, nếu không đợi đến tối, con quái vật kia lại nổi oán khí, khó tránh lại thêm một trận tàn khốc. Chỉ có điều...” Nói đến đây, ông cố lại ngập ngừng. Cán bộ Lý lập tức nghĩ bụng, cái cô Mã Tư Kì kia, tôi cho về làm dâu nhà ông là được chứ gì, tuy thế ông ta vẫn hỏi: “Lão Thẩm, ông có yêu cầu gì, cứ nói.”
Ông cố tôi nhìn động tác của cán bộ Lý, nhìn về phí lão già kia nói: “Ngài đây tuy có ý kiến khác với tôi, nhưng tôi vẫn muốn được ông ấy giúp đỡ.”
Lão già nhăn nhó gầy guộc kia, vốn dĩ nghe ý kiến của ông cố tôi đã hận thấu xương, nay không ngờ lại nghe cần lão ta giúp, lập tức trong lòng mừng vui hết sức, vội vàng đứng bật dậy: “Hạ Tầm Chương tôi ngu muội, xin ông đừng để bụng.”
Ông nội nói với tôi, thực ra cách của ông nội tôi rất đơn giản, chính là khoét đất bên dưới quan tài, dùng xà beng kênh nó lên, dùng mấy trăm kí vôi sống rải quét từ trên xuống dưới quan tài, sau đó chôn xuống luôn hố vôi, cuối cùng dùng xi măng trực tiếp phong kín luôn lại.
Tôi hỏi ông nội, cách này có tác dụng không?
Ông nội bảo: “Sau khi phong kín lại, lúc đầu còn có người phụ nữ kia ra hát, hát hai buổi tối, đến ngày thứ ba thì không thấy nữa.”
Tôi nói: “Đơn giản như vậy sao?”
Ông nội bảo: “Làm gì đơn giản thế, ngày hôm đó lúc phong vôi còn đỡ, lúc phong ấn bằng xi măng thì gặp rắc rối, ông cố mày với lão Hạ Tầm Chương suýt chút thì chết bên bờ sông.”
Chủ ý này thực ra ông cố tôi đã nghĩ ra từ lâu, chỉ là chưa có thời cơ thích hợp nên ông cố không nói. Lúc đó để làm đê đã điều động đến mấy chục cái máy đập đá vôi. Kết quả đê thì chả xài bao nhiêu, tất cả huy động đi chôn quan tài. Chuẩn bị vôi thực ra là chuyện vô cùng đơn giản, khó nhất là công đoạn kênh cái quan tài lên kìa, ai dám làm?
Trước khi kênh cái quan tài lên, cán bộ Lý chán nản hỏi: “Công nhân không có nữa, hơn nữa bảo họ quay lại để kênh quan tài thì ai mà dám làm?” Ông cố tôi đã tính toán hết rồi, tự tin nói: “Công nhân một ngày sẽ tăng lương gấp đôi, hơn nữa bảo lão Thẩm gọi họ tới. Chỉ cần nghe lời lão Thẩm thì đảm bảo đến thế nào về thế ấy.” Cán bộ Lý nghe lời ông cố tôi nửa tin nửa ngờ. Ông ta là người trên huyện xuống, không biết danh tiếng của ông cố tôi. Đừng thấy ông cố tôi bị đấu tố bị khinh rẻ mà coi thường, nhà ai có chuyện cũng đều đêm hôm lặn lội đi tìm ông cố nhờ ông cho ý kiến. Không cần nói cái khác, vào cái thời bác sĩ không có thuốc hiếm hoi đó, nhà ai có trẻ con bị sốt bị cảm, tìm ông cố tôi, ông chỉ cần dùng chút đất trên đường cũng chữa khỏi được.
Cán bộ Lý còn đang do dự, ông cố tôi nói tiếp: “Sau trưa nay thì cơ hội của chúng ta cũng qua đó, cán bộ Lý à, ông hãy nắm chắc thời cơ đi.” Lý cán bộ nghe lời ông cố tôi thì không dám phạm sai lầm nữa, gọi cán bộ Châu đi cùng mình. Còn chưa đến buổi trưa thì đã có rất nhiều công nhân chạy đến, đứng đầy trên đê, khí thế khiến cho Hạ Tầm Chương kia kinh sợ. Ông cố tôi nhìn ông già nhăn nhó Hạ Tầm Chương bảo: “Ông thật sự đừng giận tôi, ở đây ngoài tôi, người khác đi tìm chưa chắc đã tìm được người.”
Sau khi an ủi Hạ Tầm Chương, ông cố triệu tập mọi người trên đê lại nói: “Các anh em, chúng ta lần này gặp việc hung ác, hôm nay Thẩm Khang tôi phải giải quyết việc quái dị này, cần sức lực mọi người giúp đỡ. Mọi người sẽ không phí công giúp đỡ đâu, cán bộ Lý nói rồi, hôm nay sẽ trả mọi người gấp đôi. Mọi người đồng ý thì hô lên một tiếng nào!” Ông cố nói xong, trên đê lũ lượt tiếng hô “Được! Được!” Ông cố nghe xong rất vui, tiếp tục khích lệ mọi người, trưa nay ăn thịt heo xào khoai tây, mọi người lại vui vẻ hô hào một trận.
Sau khi hô hào, ông cố tôi nói: “Việc chúng ta phải làm hôm nay là kênh cái quan tài chó chết kia lên, dùng vôi sống nấu chín nó, mọi người nói có được không?”
Mọi người lại hô vang: “Được!”
Ông nội tôi cười lớn: “Vậy được, chúng ta bắt tay vào việc ngay. Nhưng trước khi làm, có vài việc mọi người cần chú ý. Thứ nhất, tất cả mọi người kênh quan tài, bắt buộc mũi miệng phải dùng khăn lông trắng che lại, đợi lát nữa đi đến văn phòng chỉ huy lĩnh, dùng xong không cần trả nữa. Thứ hai, lúc kênh cái quan tài lên, nhất định không được chạm vào nó, cho dù là tay chân hay bất kì bộ phận nào khác. Lỡ như chạm vào rồi thì ngay lập tức đi tìm Hạ Tầm Chương.”
Nói đến đây, ông cố tôi giới thiệu ông già gầy guộc Hạ Tầm Chương với mọi người, sau đó nói tiếp: “Thứ ba, bốn phía cái quan tài kia, bất luận cho dù xuất hiện thứ gì, dù là vàng bạc châu báu hoặc thứ gì ngon lành hay ho gì cũng không được lấy, ai cũng không được lấy, nếu lấy thì hậu quả tự chịu. Thứ tư, chúng ta hôm nay cố gắng làm nhanh hết mức có thể, tranh thủ hoàn thành trước khi trời tối. Nếu trước khi trời tối mà chưa làm xong, chúng ta nhất định phải ai về nhà nấy. Mọi người nghe rõ chưa?”
Mấy chục người công nhân nghe thấy lại hô hào: “Rõ rồi!”
Ông cố tôi cười hì hì: “Được rồi, ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta lập tức đi làm.”
Lúc bắt đầu làm là vào khoảng 11 giờ, lúc đó, do con đập ở phía trên đã sửa xong, nước bị chặn lại không thể chảy qua được, thêm nữa trời nắng to đã hai ngày, nước đọng quanh quan tài đã rút gần hết, có một ít bùn trên mặt đất. Mọi người nghe lời ông cố tôi thì trong lòng cũng đã biết sơ tình hình nên không còn sợ như trước nữa, chỉ là sau khi đến gần, cỗ quan tài phát ra mùi hôi thối, còn cái thứ hình hài quái quỷ bên trong quan tài nữa càng khiến mọi người dù trên mặt đều đang quấn khăn bông to dày cũng phải chịu đựng rất khổ sở.
Bước đầu theo kế hoạch của ông cố tôi là mang cái nắp quan tài đã bị nổ bung kia ra đậy lại. Cái nắp bị nổ bay đến mười mấy mét, mười mấy người công nhân dùng dây thừng thòng qua kênh cái nắp quan tài lên, rồi bê đến đặt lên trên quan tài. Bước này tiến hành rất thuận lợi, sau khi đậy được cái quan tài lại thì mùi hôi trong không khí mới đỡ hơn. Mọi người không nhìn thấy cái thứ bên trong quan tài nữa cũng thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng lúc kênh quan tài lên thì vẫn xảy ra chuyện.
9.
Lúc đầu ông nội tôi ước lượng cái quan tài này nặng khoảng bảy tám trăm đến một ngàn kí, ai ngờ đâu cái quan tài này nằm trong vũng bùn lâu khô lại, hai mươi người thanh niên cũng không thể làm nó nhấc lên được nửa phân. Sau phải thêm nữa là gần ba mươi người mới có thể miễn cưỡng kênh được cái quan tài lên.
Nhưng chính vào lúc khi đang kênh quan tài lên chờ người đổ vôi vào, có một người không trụ được bị hẫng cái xà beng đang giữ trong tay. Một người bị hẫng là tất cả những người khác bị mất cân bằng, không kịp phản ứng khiến cái quan tài đang kênh lên bị đập mạnh xuống đất một cái, mọi người mất đà bất ngờ té ngửa ra đất.
Đất bốn phía cái quan tài đó là bùn đã khô quánh lại, cao hơn rõ rệt nhưng một khi rơi lại xuống thì vì sức nặng quan tài mà lún xuống thêm vài phân. Có hai cậu thanh niên lúc bị ngã không chú ý bị lăn ra trước quan tài, một người đầu đập vào quan tài, một người khác tay vô ý chạm trúng quan tài.
Sau khi thấy hai người nọ chạm vào quan tài, người khác vội vàng thúc giục bọn họ đi tìm lão Thẩm. Hai người này cười hi hi, nói cũng chẳng có cảm giác gì khác thường nên không xem là chuyện lớn. Người khác cũng kêu ca vài câu, nói chúng ta thử lại một lần, hai người thanh niên kia lại lần nữa cần xà beng chuẩn bị làm việc. Nhưng lúc này ông cố đã nhìn thấy mọi việc, hoảng hốt vội vàng bổ nhào đến, cũng không dám đụng vô hai người kia, la hét ầm ỹ kêu họ đi tìm Hạ Tầm Chương. Hai người thanh niên kia phất phất tay nói: “Không sao, lão Thẩm, chúng tôi không sao mà.”
Ông cố tôi tức đến mức nhảy dựng lên: “Hai đứa mày muốn sống qua tối nay thì khôn hồn đi tìm lão Hạ ngay.”
Hai người nọ thấy ông cố tôi nói nghiêm trọng như vậy mới sợ, vứt việc trong tay xuống đi tìm Hạ Tầm Chương.
Thực ra Hạ Tầm Chương đang ngồi hút thuốc ở cách đó không xa. Hai người kia xảy ra chuyện ông ta đều nhìn thấy. Sau khi hai người kia chạy đến, lão Hạ vứt thuốc, ngầng đầu nhìn mặt trời, sau đó nhắm nhắm vị trí. Nhắm được vị trí rồi, lão Hạ kéo từ phía sau ra một cái túi vải bẩn thỉu có kích thước như một cái chậu , kêu cậu thanh niên chạm vào quan tài đưa tay vào túi. Trước khi buông tay, lão ta dặn: "Một lát nữa, cậu sẽ cảm thấy hơi ngứa, cũng có thể sẽ đau, nhưng nhớ nhất định không được rút tay ra. Khi nào tôi cho rút tay ra mới được rút." Người nọ nghe lão Hạn dặn dò kỹ lưỡng vậy, gật gật đầu, sau đó đút hai tay vào cái túi vải bẩn thỉu kia.
Người thanh niên kia vừa đút tay vô túi vài chỉ cảm thấy bên trong lạnh buốt, ngoài ra không có cảm giác gì. Một lát sau, đột nhiên cảm thấy cả bàn tay dường như đang bị thứ lông gì chạm vào, ngứa ngứa. Một lát sau nữa, anh ta cảm thấy dường như dưới da mình có thứ gì đó luồn tới luồn lui, thứ ngứa ngáy khó chịu đó không chỉ là ngứa thông thường mà vô cùng ngứa, tưởng như không thể chịu đựng nổi.
Lão Hạ giữ chặt miệng túi cứ như sợ tay của cậu kia nhảy ra không bằng. Lão ta cười hi hi nói: “Có phải bây giờ cậu đang cảm thấy rất thú vị không?” Cậu thanh niên kia nhìn cái đầu chỉ còn sót lại vài cọng tóc của lão Hạ, mặt đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Vâng, thú vị, thú vị lắm.” Lão Hạ cũng không thèm để ý, nhe hàm răng ố vàng khè ra nói: “Một lát nữa còn thú vị hơn.” Lão vừa nói xong, cậu thanh niên kia bỗng cảm thấy tay mình dường như vừa bị đút vào nồi dầu sôi nóng bỏng, cơn đau kinh khủng bỗng kéo đến, sau đó, hình như có thứ gì đó đang lũ lượt chui ra dưới bàn tay. Lúc cái thứ đó chui ra thì khỏi nói đến ngứa đến mức độ nào. Anh ta vừa ngứa vừa đau, mồ hôi vã ra như tắm, trong lòng khiếp sợ kinh hoàng, không nhịn được mà hét lên một tiếng chói tai.
Lão Hạ cười khì khì, vừa cười vừa nói: “Đường sợ đừng sợ, xong rồi đây.” Quả nhiên lão vừa dứt lời, cậu thanh niên kia cảm thấy cái túi kia đã im ắng và mát lạnh trở lại, tay cũng không đau nữa, cảm giác ngứa ngáy cũng đã giảm đi rất nhiều. Sau khoảng thời gian một điếu thuốc, lão Hạ nói: “Được rồi, cậu rút tay ra được rồi đó.” Khi cậu ta rút tay ra mới phát hiện, tay mình vừa đỏ vừa sưng, trên khắp bàn tay là những lỗ nhỏ xíu xíu. Lão Hạ nhìn vẻ mặt của cậu ta lại cười, mở cái túi ra, bên trong là những thứ nhỏ nhỏ đen đen chi chít. Cậu thanh niên kia không hiểu, tỉ mỉ nhìn kỹ một cái lập tức cảm thấy ghê hết cả người, hóa ra mấy thứ kia toàn là những con côn trùng nhỏ đỏ đỏ đen đen chi chít như sâu bông.
Lão Hạ nói với cậu ta: “Được rồi, cậu xong rồi đó, nhưng nhớ là, mấy ngày tới không được ngủ với vợ, không được ăn thịt.” Cậu ta lần này nghe xong, cung kính chào rồi đi mất.
Cậu còn lại bị đầu đụng trúng quan tài xanh cả mặt, thứ có vấn đề là cái đầu, cái đầu thì làm sao chui vừa miệng túi? Lão Hạ cũng không thèm để ý cậu ta, đổ trong phích ra một bát nước, lại lấy một tờ bùa vàng, phẩy phẩy trong không khí vài cái, chỉ thấy tờ bùa phất phất thế không ngờ lại cháy lên. Lão Hạ đem tro vừa cháy bỏ vào trong bát nước, rồi kêu cậu thanh niên vừa đụng đầu vào quan tài kia uống. Cậu ta không do dự bê bát nước lên uống cạn. Uống vào chẳng bao lâu sau, cậu ta liền cảm thấy trong bụng cuộn lên cuộn xuống, sau đó ọe một tiếng, ngồi trên đất ói từng ngụm lớn. Cái thứ ói ra ấy, cả đời cậu ta cũng không quên được, tất cả là những con sâu dài bằng ngón tay lúc nhúc. Đám sâu này lúc nhúc trong bãi nôn như những con giun đất, nhưng ghê sợ hơn giun đất không biết bao nhiêu lần.
Hai cậu thanh niên này rất khiếp sợ và khó quên những gì mình đã trải qua. Nhưng thứ khiến họ khó quên hơn là những thứ họ làm hôm đó.
Sau khi mọi người lần nữa kênh chiếc quan tài lên, bọn họ đào bên dưới một cái hố sâu hơn một mét đổ ngập vôi sống. Sau đó xung quanh quan tài và quanh lớp vôi tiếp tục lát chồng thêm một hàng đá tảng, sau lớp đã tảng lại đến một lớp vôi hơn một mét nữa lên trên. Những người làm việc đó sau này kể lại, sau khi chôn kín cái quan tài bằng vôi, họ còn âm ỷ nghe thấy trong quan tài phát ra những tiếng kêu khóc, tiếng chửi mắng, tiếng reo mừng, tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc, tiếng phụ nữ la hét...
Ông nội tôi nói, tất cả mọi người đều nghe thấy những âm thanh đó, nhưng vì sao trước khi chôn trong vôi mọi người không nghe thấy thì không ai biết. Sau khi chôn xong quan tài thì trời đã gần tối, ông cố tôi lại hối thúc mọi người lát một lớp xi măng bịt kín lại. Bên trong bên ngoài đều được phong kín. Lúc đó xi măng là mặt hàng hiếm hoi nhưng ông cố tôi vẫn yêu cầu bỏ xi măng nhiều, trộn ít cát lại cho chắc ăn. Nhưng khi làm gần xong, phát hiện xi măng không đủ, ông cố tôi vội vàng hối người đi lấy.
Cán bộ Châu hơi ngại ngùng, nói xi măng ở công trình toàn bộ đã dùng hết rồi. Ông cố tôi nổi điên lên nói: “Không được, cần quyết định ngay, nếu không thì công sức của chúng ta hôm nay đều uổng phí hết.” Cán bộ Lý ngược lại rất kiên quyết, lập tức viết một tờ đơn, kêu cán bộ Châu đi lãnh.
Nhưng trời chẳng mấy mà tối rồi, lúc đợi xi măng biết làm sao bây giờ? Mọi người đều đã mệt, ông cố tôi cuộn một điếu thuốc, nghĩ một chút rồi bảo mọi người: “Thôi các cậu lên hết đi, đê tôi và lão hạ ở lại trông chừng cho.”
Lão Hạ nghe thấy thế thì nhảy lên đông đổng: “Ây, tôi ở lại làm gì? Sao lại còn có việc của tôi nữa?”
Ông cố tôi liếc lão Hạ một cái nói: “Được, không có việc của ông, ông cứ đi đi.”
Thực ra lúc lão Hạ nói xong câu đó là đã hối hận rồi, bởi vì lúc đó lão đang bị nhốt trong nhà lao, không thấy ánh mặt trời. Vì lão biết chút công phu nên vì việc này mới được gọi ra. Nếu như lão không chịu ở lại, quay về chắc lại vào nhà lao ngồi tiếp. Bây giờ nghe ông cố tôi nói vậy thì lão lập tức lại đổi ý, ngồi bệt xuống đất nói: “Tôi không đi nữa, tôi ở lại canh với ông.”
Ông nội tôi hôm qua đã thấy thứ trong quan tài rồi, vừa nghe thấy ông cố nói không chịu đi thì lập tức ngây người, kéo kéo ông cố nói: “Việc này nguy hiểm quá, cha không thể ở lại được, ở đây coi chừng mất mạng đấy, cái thứ hôm qua không phải là cha không thấy.”
Ông cố tôi bị ông nội lằng nhằng phát phiền, đạp cho ông nội một cái nói: “Không phải cũng chỉ là một đống thịt thôi sao? Nhìn cái bộ dạng khóc lóc hôm qua của mày kìa. Xưa kia Sơn Đông gặp hạn, ông nội mày đến quỷ hạn còn từng bắt rồi cơ, mày tưởng cha mày ăn phí cơm à, có mỗi một cái bị thịt không lẽ cha mày không trị được? Nhà chúng ta nếu không gặp họa, làm gì cũng phải nhìn trên nhìn dưới, cha mày chẳng một phát dẹp xong từ lâu rồi.” Nói đến đây, ông cố tôi ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, nói với ông nội tôi: “Mày theo lên trên đi, đừng ở đây cản đường nữa.”
Ông nội không ngờ lại nghe lời, qua chuyện tối qua, ông nội đối với ông cố đã tin tưởng thêm nhiều phần, nhưng thật lòng mà nói, ông nội vẫn rất lo lắng.
Đêm đó trải qua những gì, chỉ có ông cố và lão Hạ biết rõ. Nói chung là đêm đó quỷ khóc ma gào, nếu ghi âm lại chắc cũng đủ dọa không ít người. Sáng ngày thứ hai, lúc ông nội tôi gặp lại ông cố, xém chút đã khóc chết đi được. Chỉ thấy trên người ông cố đầy vết thương, vết nào vết đấy lòi cả thịt, bụng bị rạch toạc, ruột lòi cả ra ngoài. Lão Hạ kia cũng chẳng tốt gì hơn ông cố tôi, mất một cái chân, hư một con mắt. Nhưng may mắn là cái quan tài kia cuối cùng cũng bị phong lại, phủ xi măng kín khắp xung quanh, khắp nơi đều là hoa văn vẽ bằng máu. Chỗ bị thiếu xi măng chưa kịp trét lại kia, viết dày đặc những bùa chú không thể hiểu nổi. Ông nội tôi nói: “Cho dù cho đến tận bây giờ, kể cả chú út mày, khắp trời đất này, viết được bùa chú như vậy không quá ba người. Cả ông cũng không viết được.”
Nấm mồ chôn cái quan tài kia bây giờ vẫn còn, những bùa chú bên trên mờ mờ nhìn không rõ. Sau này bên cạnh cái nấm mồ xi măng kia còn dựng lên một cột điện cao thế.
Ông cố và lão Hạ may mắn được cứu sống, lúc đó, bác sĩ đều cảm thấy vô cùng khó tin: “Hai người họ bị thương đến thế này, máu trong người chỉ còn không đến bốn phần, rất nhiều cơ quan trong cơ thể đã suy kiệt vậy mà vẫn có thể sống, đúng là kì tích hiếm có trong nghành y.”
Ông cố tôi nói đó là nhờ phước của Chân Vũ Đại Đế. (Người dịch: Hay còn gọi là thần Trấn Vũ, vị thần lớn của Đạo giáo Trung Quốc.)
Sau này mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, công trình trị thủy sông Nghi Hà hoàn thành đúng thời hạn, ông cố và ông nội tôi được quy vào tầng lớp nông dân, ông nội cưới cô Mã Tư Kì kia làm vợ, còn trở thành bạn tốt với hai người công an dạo nọ. Sau chuyện đó còn xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, ông cố và ông nội tôi trải qua không ít sóng gió, đã đi đến khắp mọi nơi cả nước. Trong những chuyến đi đó, nhà chúng tôi đều thu được không ít, không chỉ những sách vở thư tịch ghi chép gia truyền được trả lại, ông nội tôi đã được thừa hưởng và học hỏi từ ông cố không ít bản lĩnh.
--- Hết ---
_________
0 nhận xét:
Đăng nhận xét