Bóng ma - tiểu thuyết


Tác giả: A. J. McKenna
Đó là ngày sinh nhật của Jim Brennan. Ông thức giấc vào buổi sáng tháng Tám ẩm ướt này, bị làm giật mình bởi tiếng chim lảnh lót trong khu vườn ngoài kia và, ông ngước nhìn mông lung, rất lâu về những hồi ức nơi ánh mặt trời màu cam rọi lên mặt giấy dán tường hình hoa nhạt màu.
‘Hôm nay là sinh nhật của mình,’ ông cuối cùng cũng nhận ra. ‘Thế là mình đã tròn bảy mươi sáu tuổi. Thời gian đã trôi đi đâu rồi nhỉ?’
Trèo xuống khó nhọc khỏi chiếc đệm, đứng bên cửa sổ với bộ pyjama kẻ sọc, Jim nhìn về phía khu vườn. Có quá nhiều việc cần làm. Sau này. Sau rất lâu nữa. Tất cả những gì có thể trong những ngày này chỉ bao gồm hạt giống không nảy mầm, đau lưng và ao ước. Bên ngoài khu vườn đầy nắng những bông hồng cũng đã thức giấc, cây ông lão vươn lên như một đứa trẻ đang tuổi lớn và những khóm cúc vạn thọ khoe mình rực rỡ.
‘Hôm nay là ngày sinh nhật của mình.’
Bên nhà hàng xóm vang lên tiếng chó sủa. Một chú mèo bám móng vuốt vào bức tường kính và nhảy xuống dưới gốc một cây táo, đi rón rén về phía con sẻ nhỏ được bao quanh bởi những tia nắng đầu tiên. Dưới một chiếc chuồng chim hỏng, một con chuột đang chơi trò gặm nhấm với mẩu bánh mì của ngày hôm qua. Bóng tối co lại trong sự e dè tươi tắn của mình bên bờ rào và vì sao cuối cùng tan biến vào bình minh. Hơi nóng của một ngày tháng Tám lặng gió đã tràn ngập khắp nơi.
Jimmy Brennan, bảy mươi sáu tuổi, ngồi trong căn bếp. Lặng lẽ. Ngôi nhà, như đang nén hơi thở của nó quanh ông, mái ngói nặng nề và bếp lò ám khói. Bàn tay dày và gân guốc của Jim nhặt những miếng thịt từ chiếc đĩa nhựa đặt trên mặt bàn và khi ông dịch chuyển đôi dép lê ngả màu, những hạt bụi nhảy nhót loạng choạng trong nắng trên chiếc thảm sờn rách. Ông lắng nghe tiếng thức dậy của một ngày mới: chiếc đồng hồ trên trạm bát kêu vội vã và hòm thư ngái ngủ vươn mình.
Jim bước ra ngoài hiên, lấy những hoá đơn và những thư quảng cáo với lời hứa giảm giá và những kỳ nghỉ ở nước ngoài. Jim chưa bao giờ rời khỏi Ireland, chưa bao giờ vượt biển. Đôi mắt ông mệt mỏi kiểm tra phong bì ở trên tay. Chả có cái thiệp mừng sinh nhật nào để phải thở dài – những ngày như thế này nào có ai biết được?
Quay trở lại căn bếp quen thuộc, ông rạch dao dọc chiếc phong bì, lấy thư ra. Dù sao thì cũng tốt hơn là chả có gì. Dù cho hoá đơn tiền điện có màu đỏ và đã quá hạn. Nhưng ít nhất, họ vẫn còn giữ liên lạc với ông. Không còn miệt mài với nhiệm vụ mở thư nữa, Jim ngước nhìn thẫn thờ những tia nắng rọi chói loá trên chiếc bình trà màu nâu và rồi, để dành tin tức xấu lại sau, ông thờ ơ khuấy tiếp tách trà còn ấm. Ông ngồi xuống và nghĩ về những sinh nhật đã qua. Bánh ngọt và bia, những bài hát và những buổi kỷ niệm và cả cái chết đang chờ phía trước thì có đáng gì để phải bận tâm. Ngày xưa.
‘Thời gian phi như bay,’ ông lẩm bẩm.
Hầu hết thời gian trong một ngày ông đều tự nói với chính mình – nào có ai khác sẽ lắng nghe? Phía trên bóng tối yên tĩnh của phòng khách, chiếc đồng hồ điểm giờ và Jim đứng lên mệt mỏi, và chuẩn bị để đối mặt với một ngày. Khi ông bật chiếc vô tuyến, những tin tức kia công kích linh hồn ông. Thế giới trở nên rác rưởi bởi cái chết của trẻ con và những nỗi đau. Những tin xấu gây cảm giác buồn cười khi lời quảng cáo được lặp đi lặp lại như tiếng chuông kêu. Thế giới trở nên điên rồ bởi sự ác độc và dường như không ai nhận ra điều đó. Ông chuyển sang một kênh khác và tiếng nói nước ngoài cục tác gấp gáp trong không trung. Dữ dội nơi đầu lưỡi, nêu tin những đứa trẻ bị hãm hiếp, chẳng một chút lưỡng lự. Ngành truyền thông yêu thích được hành hạ sự ngây thơ bởi những thông tin cập nhật đầy thú vị và những câu truyện nóng hổi. Trước đây khác xa nhiều lắm. Trước đây dường như yên tĩnh hơn và trẻ con có thể chơi an toàn trên đường phố. Ngày xưa.
Đeo – một – chiếc- nhẫn- một-cành-hồng!
Jim mỉm cười và tìm thấy Mozart, và buổi sáng được giải thoát bởi Cherubino. Rồi ông mặc quần áo và đi, gậy ba toong và mũ phớt, tới cửa trước và kiểm tra cửa sổ và các then cài, tất cả đều an toàn. Khi buổi đêm đột nhập cùng với tuổi tác của mình, Jim nghĩ về bọn trộm và tưởng tượng ra những cảnh bạo lực và cảm thấy rùng mình.
Thật là một thế giới khủng khiếp!
Jim mở cửa trước và nhìn thấy Ellen Kelly đứng đó, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
‘Chúc mừng sinh nhật, Jim.’
Không thể ngạc nhiên hơn, Jim cười lại và thở dài vì Ellen không thực sự ở đó.
Ellen Kelly, mười bốn tuổi tuần rồi. Gần đây ông đã thấy Ellen nhiều lần. Nàng đi sau ông khi trên suốt quãng đường tới thư viện ngày hôm qua và khi ông ngồi nghỉ ở Carolyn Park, nàng đang đứng đợi dưới bóng râm của một cái cây.
‘Em đã không quên,’ Ellen nói.
‘Anh biết, anh biết.’
‘Anh có muốn dạo chơi bên ngoài không?’
‘Anh không thể, Ellen. Em chết rồi.’
Ánh mặt trời trượt dài trên con phố và chui vào trú ngụ trong ngôi nhà của Jim, và Ellen biến mất như bóng râm hoảng hốt.
‘Tội nghiệp Ellen,’ Jim thì thầm buồn bã. ‘Người tình đã chết tội nghiệp của tôi.’
Jim bỏ qua siêu thị. Một nơi quá phức tạp. Qua cửa kiểm soát không bao giờ thay đổi người ta mới được phép về nhà. Những đứa trẻ thở dốc vì hen. Em bé oang oang vì những nhu cầu cấp thiết. Những cậu trai trẻ tuổi trọc đầu xông lên phía trước, đeo khuyên tai, khao khát lộ rõ trong ánh mắt đục ngầu của chúng. Không bao giờ nhìn lại. Các cô gái đòi hỏi nhiều hơn thế. Bãi đỗ xe ồn ào với đồng tiền kiếm được đầy áp lực. Những bà nội trợ vội vã, xe hơi kiệt sức, những người đàn bà được giải phóng với một chút ít tự
do. Sự kiệt quệ của siêu thị và quá nhiều lựa chọn. Quá lớn, quá hiện đại. Quá cô đơn đối với Jim.
Ông bước vào một cửa tiệm nhỏ hơn, tán gẫu với những người quen biết và mua sữa, trứng và một ổ bánh mì mới ra lò. Xa hơn một chút, bên ngoài cửa hàng hiền hậu, cô Barret gật đầu chào từ cái tuổi hai mươi chín.
‘Ông dạo này thế nào ạ?’ cô hỏi, nhìn qua ông về phía cửa sổ.
‘Tuyệt lắm, ơn Chúa. Còn cô?’
‘Không thể tốt hơn.’
Cuộc đời bị bóp chết bởi những lời dối trá lịch thiệp.
Jim bước về nhà trên những con đường nóng nực, về nơi trú ẩn của tuổi bảy mươi sáu.
Ngồi trên chiếc ghế tựa trong phòng khách và nhìn ra ngoài đường. Lắng nghe chiếc đồng hồ điểm mười tiếng và ngày dài trôi đi chậm chạp như cõi vĩnh hằng đầy mệt nhọc. Nỗi sợ hãi của mười giờ sáng. Chả có việc gì làm và bên ngoài kia những cô gái trẻ trung vội vã trong buổi sáng, mặt trời lơ lửng phía trên đầu, thời gian nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay. Tiếng bước chân lộp cộp, váy đen bó sát và ngắn một cách có tội. Những điều hứa hẹn.
Mình thấy vui là mình không còn trẻ nữa.
Jim khinh miệt thời khắc này trong ngày. Quá nóng đối với khu vườn và chẳng có gì để làm phiền tâm trí cho tới lúc chuẩn bị bữa trưa. Ánh sáng nuôi dưỡng buổi chiều dài được kéo dài sầu thảm như một con đường trống trải chẳng dẫn đến đâu. Jim cố gắng đọc nhưng ngay cả dưới mắt kính chữ nghĩa cũng chỉ là những đốm mờ mờ.
‘Ellen,’ ông thì thầm và tên nàng vang lên trong đầu ông như tiếng chuông ngân.
Ellen Kelly, Kelly Ellen, Kellen Nelly.
Jim chơi với tên nàng. Mắt ông nhắm lại. Ông trở nên mê sảng bởi giấc mộng và nghe thấy tiếng đóng thùng thư phía xa xa. Jim lê chân về phía hành lang và khi ông cẩn thận mở rộng cánh cửa, Ellen ở đó, mười lăm và yêu kiều, ánh nắng bao quanh như một phép màu. Ellen Kelly, bắt đầu có vẻ đàn bà và vẫn mang niềm hạnh phúc của một đứa trẻ.
‘Anh không ra ngoài chơi à Jim?’
Từ đằng sau, một bóng ma khác khuất trong bóng tối của hành lang, mẹ Jim, mỉm cười.
‘Nó phải đi mua một ít đồ cho bác, Ellen thân yêu.’
Jim, mười sáu, giữa những người đàn bà, chôn cất Ellen, thời thiếu niên hạnh phúc.
‘Em sẽ đi cùng với anh, nhé,’ Ellen, luôn luôn thoả hiệp. ‘Chúng mình sẽ cùng nhau đến cửa hàng. Nếu không phiền.’
Mẹ đồng ý, yêu thương cô hàng xóm Ellen như đứa con gái mà bà ao ước ở lứa tuổi trung niên.
‘Đương nhiên là được, em yêu dấu.’
Jim và Ellen xuống phố, còn mẹ đứng bên khung cửa, vẫy tay như một người mẹ, đợi chờ cho đến khi hai người khuất sau cánh cổng, mãi mãi lo âu về việc sang đường và những căn bệnh không còn phải lo ngại nữa. Lao, viêm phổi. Bại liệt. Sởi. Quai bị. Người ta gọi thế. Trước đây người trẻ thường chết sớm vì những bệnh này.
Jim và Ellen, nghiêng đầu, sự yêu thích kết dính họ lại với nhau, nói, cười, một đôi khác biệt với những người còn lại. Đang yêu. Mái tóc quăn đen của Ellen bao quanh đôi tai nhỏ. Ellen, êm ả và đáng tin cậy như mặt trăng.
‘Em có yêu anh mãi không?’ Jim hỏi.
‘Suốt đời suốt kiếp,’ Ellen quả quyết, xiết chặt tay Jim.
Trên đường về họ đi tắt qua rừng cây tháng Tám. Dọc suốt con đường tắt. Vẫn nói, ngôn từ bay nhẹ nhàng như nùi bông kế trong cái nóng đầy im lặng của phù du. Trong màu xanh sâu thẳm, họ ẩn mình vào bóng râm và hôn nhau giữa những tán dương xỉ, hồn nhiên. Họ hôn nhau như vậy trong nhiều năm.
Cuộc đời, một kỳ nghỉ hè cho tới mười bảy tuổi. Sau đó. Jim đến Cork cùng cha. Một chuyến làm ăn. Cork tráng lệ và tàu lắc lư, thánh đường Cobh và sau đó là Metropole Hotel. Thời thượng. Bữa tối và bữa khuya. Cà vạt đen, xì gà nâu. Gin và tonic với một lát chanh. Giờ đây Cork luôn là ly rượu gin đã cạn và một lát hồi ức phai nhạt của Jim. Lát chanh đắng ngắt.
Jim cùng với những người bạn của cha. Một bữa tiệc và hương vị sex phảng phất trong không khí. Cha rời đi sớm cùng một người bạn. Cha cảm thấy chỉ kết hôn trên danh nghĩa. Nháy mắt đáp lại sự ra dấu từ một người đàn ông. Chấp thuận tội lỗi. Mơ hồ.
Jim nhảy múa cho tới tận bình minh cùng vòng cổ và ngọc trai. Trong căn phòng bằng gỗ sồi của cô gái ở tầng trên, nàng nói rằng cha mẹ không có nhà và Jim vẫn chưa say.
‘Để anh giúp em lên giường nhé,’ Jim nói, học những qui luật của trò chơi và thời điểm để ăn gian.
Mười sáu tuổi Ellen có mùi của tình yêu và hoa hồng. Cô gái này thì hai mươi và tài tình giăng bẫy. Ngọc trai trên tai, và đá cuội trong tim. Tắm trần và cô ướt át. Jim ngả vào cô và ngấu nghiến. Ellen, tuổi mười sáu ngọt ngào nhất, cho Jim tất cả ngoại trừ điều đó. Nàng định giữ gìn sự tươi trẻ cho chiếc giường của hôn nhân. Jim muốn nhiều hơn thế. Ăn cơm trước kẻng.
Là lỗi của anh, Ellen – tội của anh không thể tha thứ!
Cô gái tóc vàng một lần đến Dublin cùng với tuyết, nồng nhiệt đuổi theo Jim giờ đã trưởng thành và hiểu biết. Máu trên tuyết. Ellen mười bảy tuổi, bị vứt bỏ, như một thứ đồ chơi bị thương, vỡ vụn và vô dụng.
‘Anh không cần em nữa ư?’
‘Không.’
Nước mắt Ellen lăn trên đôi môi cắn chặt. Đôi mắt đỏ ngầu với nỗi đau. Tâm hồn tàn héo. Ellen từ biệt.
‘Không. Anh không cần em nữa.’
Jim dũng cảm và cuối cùng, cũng nghiệt ngã giống mùa đông. Bỏ rơi Ellen, đợi anh lặng lẽ tới tuổi trưởng thành.
Năm sau đó ông đưa cô gái có ngọc trai đi xa. Kỳ nghỉ. Không nói cả lời từ biệt với Ellen xanh xao, mười tám và cô độc với ốm đau chòng ghẹo chiếc phổi trẻ trung màu hồng, trái tim nàng tăm tối bởi tình yêu. Ellen ngây thơ như những cánh hoa v�
�ơng trên mặt cỏ, nhảy múa ngượng ngùng lùi về xa. Gai cài đầu cho sự trinh tiết của Ellen trong ngày cưới. Khăn voan kết bằng nước mắt.
Ellen ốm.
Mẹ đón chào sự trở về của Jim với một cái ôm, xiết chặt những ngón tay. Gò má ướt đẫm.
‘Ellen tội nghiệp,’ mẹ thì thầm. Rụt rè khi nói về cái chết.
Jim trưởng thành. Ngay tức khắc.
Quá muộn.
Máu đen vương trên môi Ellen khi nàng ho. Những bông hoa trên mộ nàng cứng cáp trong sương giá. Những chiếc lá úa vàng rụng xuống, bay vu vơ trong bầu không khí giá băng, chôn cất nàng lần nữa. Không còn những nụ hôn nồng nàn và một con tim háo hức bởi yêu đương. Ellen mười chín, chẳng bao giờ đến được tuổi hai mươi. Mẹ đứng sau quan tài, người mẹ như nằm trong ngôi mộ của một người mẹ. Và mưa rơi cho năm mươi năm dài hay hơn, sau đó.
Người tình của tôi đã ra đi mãi mãi!
Đồng hồ điểm. Ding. Một lần. Ding. Hai lần. Và nhiều lần nữa.
Jim đấu tranh trong một giấc mơ, gọi tên nàng với bóng tối là người lắng nghe kiên nhẫn.
‘Ellen?’
Bóng tối đen đúa tĩnh lặng như lời yêu thương từ bờ môi người chết. Bờ môi nghĩa trang cẩm thạch, lạnh lẽo như đá cuội. Thường xuân và rêu rong. Hồi ức ám ảnh hiện tại của Jim. Ông run rẩy và bước về mặt trời nơi cửa sổ. Chắp đôi bàn tay dày gân guốc. Nguyện cầu. Rồi ông chuẩn bị bữa trưa. Cà chua và đùi lợn muối. Ông mơ màng suốt tối – bước một chân ra khỏi cuộc đời. Trên radio một người đàn bà hát bài Four Last Songs. Chẳng cần thiết phải hiểu từng câu từng chữ.
Nỗi đau ngọt ngào. Ai đã từng nói thế ?
Sau đó, ngồi trong vườn và nhìn về nơi hoàng hôn ca hát. Chẳng có gì để ngắm nhìn ngoại trừ những con chim màu đen và bày sẻ; chẳng có gì để lắng nghe ngoại trừ tiếng đập cánh của đàn bướm.
Sau nữa, chiếc đồng hồ trong phòng khách điểm mười hai nhịp tim. Đêm đến nóng nực và đầy phiền não.
Trèo lên chiếc giường trống trải, Jim tắt đèn và nhìn bóng tối xâm lấn giấy dán tường có hình hoa. Những vì sao ngắm nhìn gương mặt già nua của ông. Mặt trăng tháng Tám nóng nực bên khung cửa sổ. Mềm mại như sự tĩnh lặng, im lìm như bông táo rụng, dịu dàng như nụ cười má lúm đồng tiền của Ellen. Nụ cười vui buồn bã của Ellen vẫn vậy, bên giường. Ellen trung thành, chờ đợi.
‘Giờ anh còn cần em không?’
Có! Người yêu mến của tôi ơi, Chúa ơi – Có!
Ông nói ‘Bây giờ thì anh vui chơi được rồi, Ellen, nếu em còn muốn. Anh cuối cùng, đã có thể chết.’
‘Em vui lắm. Em đã chờ đợi từ quá lâu rồi!’
Jim rời khỏi giường, rời bỏ tuổi bảy mươi sáu trên chiếc ga được giặt là sạch sẽ. Ôm ấp Ellen trong vòng tay bay lên trong ánh trăng, như một đôi sao chổi bay về Cõi vĩnh hằng khi chiếc đồng hồ trong phòng khách ngừng chạy.
Mãi mãi.
//

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét