Rồi dạo gần đây, một cái gì đó đã thay đổi với tôi, đã có rất nhiều người bạn hỏi tôi rằng tại sao tôi lại không chơi ảnh nữa. Tôi thường bắt đầu câu chuyện ngược từ dưới lên trên. Tôi thường bắt đầu rằng tôi vẫn chụp đấy chứ , chủ yếu là dùng Holga, nhưng tôi không còn bỏ phim vào máy ảnh nữa. Cách trả lời này thường làm cho bạn tôi trợn mắt không hiểu, cuối cùng tôi đành phải bắt đầu câu truyện từ đầu.
Thực sự là vậy, tôi không muốn xem lại những tấm ảnh mà tôi đã chụp, cái mà tôi muốn là cảm nhận thế giới xung quanh tôi. Chính cái máy ảnh của tôi đã thay đổi cách tôi cảm nhận mọi điều.
Khi tôi 16 tuổi, tôi đã thăm Hy Lạp trong vòng 3 tuần dã ngoại với trường. Tôi mang theo máy ảnh nhưng sau khi chụp vài tấm ảnh tại Parthenon và Santorini, tôi bắt đầu nhận ra rằng, tôi đang tự đánh mất những điều thú vị tại nơi tôi thăm viếng vì tôi chỉ chăm chăm vào việc chụp ảnh. Tôi đặt máy ảnh xuống và sau đó không chụp một kiểu nào nữa trong 2 tuần cuối của chuyến viếng thăm. Tương tự, 10 năm sau đó của cuộc đời tôi, tôi đắm chìm vào nhưng nơi tôi đi qua và cố gắng cảm nhận những khoảng khắc ở đó.
Điều đó đã thay đổi cách tôi nghĩ về nhiếp ảnh, trong 14 năm tiếp theo, tôi không bao giờ sở hữu một cái máy ảnh nào cả, tôi đã giành cả 1 thế kỷ để hòa mình với thiên nhiên và các hoạt động ngoài trời, leo núi, du lịch ba lô đến Mexico và đi xuyên suốt miền viễn tây Hoa kỳ. Trong suốt thời gian đó, tôi chỉ chụp vào tấm ảnh lưu niệm để cho bạn bè, hay ghi lại những kỷ niệm đã trả qua. Chính việc chuyển đến Portland đã thay đổi cách sống của tôi. Tôi đã quyết định xem cuộc sống thành thị nó ra sao, tôi hiếm khi đi du lịch ba lô nữa, và từ bỏ hẳn việc leo núi.
Nhưng tôi luôn luôn yêu nhiếp ảnh, tôi yêu tính nghệ thuật của nó, yêu sự lãng mạn, yêu cách mà Steven Shore có thể cảm nhận một loạt các đường nét và hình khối trong một hoàn cảnh rất bình thường để có thể dẫn dắt người xem đến một thế giới hoàn khác, hay Ed Weston đã biến những quả ớt chuông hay những cặp đùi thành những chuyến viễn du đầy âm hưởng, và yêu cả những tác phẩm tuyệt vời của những người bạn mà tôi thán phục trên Flickr. Yêu mỗi hình ảnh, mỗi thử nghiệm và mỗi photo stream, và từng câu chuyện mạo hiểm, đấy , tôi lại bắt đầu ướt át rồi đấy, nhưng thực sự là vậy, những bức ảnh đấy đã thực sự thay đổi cách tôi cảm nhận thế giới xung quanh. Tôi cũng muỗn là tham gia, tôi bắt đầu chia sẻ ảnh .
Và tôi bắt đầu đi lang thang trên đường phố của Portland, tìm kiếm với một cái nhìn mới mẻ những vết nứt trên lề đường, những nét đặt biệt trên tường, trên các tòa nhà và tuyệt vời nhất, trên những người xung quanh. Tôi nhìn thấy ánh sáng, đường nét và hình khối theo cái cách mà tôi chưa từng được thấy trước đây. Không như những ngày tôi ở Hy Lạp trước đây, chỉ cố gắng chụp những ảnh lưu niệm do đó đã kéo tôi ra khỏi những cảm xúc. Cách tôi chụp ảnh hiện này có hiệu ứng ngược lại, và tôi đã thưởng thức những cảnh rất bình thường trên đường tôi đi bộ đến chỗ làm với một cảm nhận mới. Thật là khó để giữ cho khỏi ướt át nhưng thật đúng là như vậy đấy.
Chúng ta chưa từng gặp nhau, ít nhất là chưa từng chạm mặt, và tôi hoàn toàn không biết chúng ta có nhận ra là chúng ta từng là bạn dù chỉ sống cách nhau vài dãy nhà.(nhưng tôi nghĩ là chúng ta sẽ nhận ra nhau thôi). Trong các tấm ảnh của bạn, tôi tìm thấy cảm hứng rất lớn, bởi vì bạn đã bắt được nhưng điều mà tôi đang nói về chúng. Và khi tôi hướng ống kính của tôi vào những lề đường, những tòa nhà của Portland, nó đã làm thay đổi cách nhìn của tôi đối với thành phố tôi ở, mà qua Flickr, nó đãt hay đổi cách nhìn của tôi đối với thế giới xung quanh. Tôi đã có một tấm ảnh chụp con bồ câu mờ nhòe, bay ngang qua cây cột, nó đã là nền máy tính của tôi trong nhiều năm. Con bồ câu đó đã chính là một ví dụ tuyệt vời của sự vật bình thường mà tôi gặp hàng ngày, nhưng không bao giờ lại có thể nghĩ rằng nó lại có tính nghệ thuật như là cách bạn chụp nó. Do đó qua Flickr, tôi đã tìm được cảm hứng và thế giới nghệ thuật rộng lớn.
Cho đến lúc nó đã trở nên quá nhiều, và có cái gì đó đã thay đổi. Lúc đầu tôi thích sự chú ý. Không, không phải chỉ lúc đầu, ngay bây giờ tôi vẫn thích nó, khi một tấm ảnh được lên trang Explore, hay khi tôi nhận được email của một ai đó yêu cầu được sử dụng nó cho một ấn phẩm, hay một ai đó viết một lời nhận xét khen ngợi tuyệt vời, hay hàng tỉ những nhận xét đại loại như vậy, tôi thích chúng. Tôi thích đáp trả lợi những lời khen, tôi muốn nói với mọi người là chúng làm tôi được động viên rất nhiều. Nhưng những sự chú ý đó chẳng dính dáng gì đến những vết nứt trên lề đường, một lần nữa , lý do để tôi chụp ảnh bắt đầu thay đổi. Tôi không đi chụp ảnh lưu niệm để bỏ vào album như khi ở Hy Lạp, tôi vẫn cố chụp những gì nghệ thuật, vẫn cố cảm nhận những khoảng khắc khi bấm máy. Nhưng sự nổi tiếng trên Flickr đã làm động lực cho tôi khi tôi chụp ảnh, đôi khi quá nhiều. Tôi bắt đầu cảm thấy bắt buộc phải tạo ra một tác phẩm gì đó. Mặt phải của nó là nó giữ tôi tiếp tục chụp ảnh, nhưng nó cũng có mặt trái, nếu tấm ảnh của tôi không gây được sự chú ý, tôi cảm thấy khá buồn. Việc này làm tôi bắt đầu nghĩ về “khán giả” của mình nhiều hơn nữa, tôi bắt đầu điều chỉnh cách chụp của tôi để vừa lòng những người đang xem ảnh của tôi trên Flickr. Dần dà, số lượng contact của tôi trên Flickr tăng lên, nhiều đến nỗi tôi không thể đếm xuể, (tôi chắc rằng bạn rõ điều này) và như là một giọt nước làm tràn ly, khi tôi nhận ra rằng tôi không còn chụp những vết nứt trên lề đường nữa, mà chỉ chăm chăm nghĩ làm sao để tấm ảnh gây được sự chú ý mà thôi. Những xử lý hậu kỳ của tôi trở nên xa lạ với những ý tưởng và tầm nhìn riêng của tôi mà chỉ cho những khán giả mà tôi đang nhận ra là những người xa lạ trên Flickr. Tôi cảm thấy, trên một chừng mực nào đó, tôi hiểu bạn. Tôi biết Dan, Angie, Noicework và Zeb và Santi. Nhưng hầu hết tôi không biết hơn 200 người trong contact list của tôi, và nó cứ quay cuồng như vậy cho đến một ngày tôi lấy phim ra khỏi máy Holga. Tôi không thể nói rằng tôi không quan tâm đến sự chú ý mà một người chơi ảnh trên Flickr nhận được, nhưng tôi có thể nói rằng, nó không phải là lý do mà tôi bắt đầu chụp ảnh lại.
Chính vì lẽ đó, không phải là quyết định thiếu suy nghĩ khi ngừng post ảnh lên Flickr, mà thực ra dần dần tôi cảm thấy có nhiều cảm xúc hơn khi trong máy không có cuộn phim nào. Tôi không cần chụp ảnh mà chỉ cần cảm nhận khoảng khắc đó. Máy ảnh giúp cho tôi làm điều đó nên tôi se tiếp tục sử dụng máy ảnh của tôi, và tôi có thể sẽ lại post ảnh lần nữa lên Flickr. Tôi thực sự yêu những lời bình, những feedback và sự chia sẻ. Nhưng chắc chắn đó không phải là lý do để tôi chụp ảnh lại.
Bức thư bắt đầu trở nên dài rồi, tôi cảm thấy như chút bỏ được nỗi lòng tôi từ bao lâu này. Tôi vẫn thích lặng lẽ dạo qua nhưng trang Flickr. Tôi vẫn thích ngồi hàng giờ tại khu sách về nhiếp ảnh ở tiệm sách Powell, và tôi vẫn thích dừng lại để nghĩ về ánh sáng chiếu lên những tòa nhà khi tôi đi qua. Tôi sẽ vẫn tiếp tục chụp ảnh, và lâu lâu , tôi sẽ lại post ảnh lên cho các bạn xem. Cuối cùng tôi hy vọng rằng mọi người sẽ lại xem ảnh của tôi. Tôi biết rằng tôi sẽ làm như vậy nữa.
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét