Mấy bạn nam không có chí cầu tiến đã từng nghĩ đến tương lai của mình chưa?

 

Hồi lên đại học tôi có một tên bạn cùng phòng thần thánh lắm.
Các bạn biết đấy, giảng viên đại học thì muôn màu muôn vẻ: Có người quan trọng việc bạn có đến lớp đầy đủ không, có người quan tâm bạn làm bài tập ra sao, cũng có người chỉ nhìn kết quả thi cuối kỳ của bạn, hai ba tiết cuối còn ám chỉ đề thi sẽ có những phần nào, nhưng cũng có người ác hơn, chỉ quan tâm báo cáo đề tài của bạn ra làm sao...
Mà tên bạn cùng phòng của tôi như quả quýt dày có móng tay nhọn, nó chỉ cần lên lớp học mấy buổi là đoán được tính cách của giảng viên đó. Sau đó nó chỉ đầu tư đúng nhiêu đó thời gian và sức lực để đạt được mức khá, 60-70/100 điểm, không bao giờ muốn lên hàng giỏi giang để tranh giành với ai cả.
Nếu một môn như vậy thì còn dễ, nhưng đằng này môn nào cũng như mấy, nhiêu đó điểm là nhiêu đó điểm!
Môn nào như môn nấy đã rất khó, nhưng năm nào như năm nấy còn khó hơn!
Đúng vậy! Đến năm 4 rồi mà nó vẫn làm được cái chuyện thần thánh đó đó quý dzị!
Mà hay nhất là, có mấy môn giảng viên sẽ du di cho chút ít. Những tiết ôn tập cuối chỉ cần chịu nghe thầy giảng đề thì đảm bảo đứa nào cũng được 80 điểm là ít. Nhưng thanh niên này cũng đi học đầy đủ đó, mà không hiểu sao lúc công bố điểm thi vẫn chỉ nằm trong ranh giới 60 - 70 điểm, không chệch một ly!
Mỗi ngày còn dư lại chút thời gian, cậu ta sẽ dùng để chơi game, xem phim, xem hoạt hình các thể loại.
Người luôn sống vui vẻ, sung sướng như cậu ta thì đa phần là kẻ bụng dạ tốt, thân thể phì nhiêu. Lại thêm kỹ năng tính toán thần sầu đó nên chúng tôi đặt luôn biệt danh “Mập sống dai”!
Khác với Mập sống dai, hồi đó tôi giống như gà chọi được bơm m á u vậy, lúc nào cũng như khổ tu chờ ngày đắc đạo. 5 rưỡi dậy chạy bộ, mùa đông tắm nước lạnh, ngày nào cũng đọc sách này sách kia để ép mình vào khuôn khổ.
Nhìn bề ngoài có vẻ tên mập ung dung đó và con gà chọi như tôi không đụng chạm gì với nhau nhỉ? Nhưng thực tế, hai đứa tôi va nhau oành oành như chơi xe điện đụng vậy.
Tôi vừa nói cậu ta không chịu cầu tiến, tên mập đó đã dè bỉu tôi không biết hưởng thụ.
Tôi vừa chê cậu ta ăn chậm như sên, tên mập đó đã xỉa lại tôi không biết thưởng thức.
Mỗi lần tôi hỏi sau này tốt nghiệp cậu ta làm cái gì, tên mập đó liền nhét đủ loại game vào m ồ m cho tôi im,…
Mà hay cái là, hai đứa gắt vậy đó, chứ tôi vẫn đưa vở bài tập cho cậu ta chép đều đều, còn cậu ta cũng không ngần ngại nhường tôi thắng mấy ván.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, sau khi tốt nghiệp, tôi thi đậu nghiên cứu sinh như mong muốn, rồi cưới bạn gái yêu từ năm nhất, rồi ra nước ngoài định cư luôn.
Mà Mập mạp thì không thích bôn ba xứ người, thích về quê sống nên bố mẹ tìm cho cậu ta một công việc ổn định ở quê rồi cưới vợ sinh con, một nhà ba thế hệ sống chung với nhau.
Trước khi xuất ngoại, tôi có đến thăm cậu ta một lần, hai bố con nhà họ tiếp đãi nhiệt tình lắm.
Lúc ăn cơm, bố cậu ta đột nhiên bảo, “XX đúng là lười thật mà!”
Tôi giật mình, đơ mất mấy giây, sau mới liên tục thề thốt bảo đảm cậu ta không phải là người như vậy. Nhưng bố cậu ta vẫn lắc đầu ngao ngán, còn lặp lại mấy lần.
Bầu không khí lúc đó làm tôi rất ngại, không biết nói gì tiếp theo, đúng lúc đó mẹ cậu ta bưng tô canh nóng hổi lên chuyện này mới xem như qua, không ai nhắc đến nữa.
Sau này khi nghĩ lại tôi mới thấy bố của Mập mạp đúng là khéo!
Ý nghĩa thật sự của câu đó là: “Nể mặt bác, đừng chê con trai bác nữa!”
Mà bố mẹ tôi thì không giống vậy, chê là chê thật, chứ không phải là nói đỡ đâu.
Nếu có khách đến chơi, bố mẹ sẽ kể chuyện xấu của tôi cho mọi người nghe, càng kể càng chi tiết, kể đến mức họ phải gọi tôi ra chỉ chỏ để chứng minh lời mình nói chuẩn chỉnh ra sao.
Họ nói quá đến mức mà khách khứa còn cảm thấy, ơ, thằng bé này có tệ dữ vậy đâu là các bạn hiểu rồi đó.
Sau khi ăn xong, Mập mạp dẫn tôi đi dạo khắp thị trấn. Nó nhỏ và không có gì đặc biệt, chỉ là những con ngõ chật hẹp cùng những ngôi nhà cũ kỹ và vài chiếc xe máy lướt qua một ít người đang tản bộ vào buổi tối. Rất giống với quê tôi lúc nhỏ.
Quê tôi bây giờ chỉ có nhà cao tầng với xe cộ đông đúc, ruộng rau, đồng cỏ ngày xưa chẳng thấy đâu. Xe bánh nướng, gà nướng hay hàng mì Lan Châu, xiên bẩn cũng chẳng còn.
Sau tôi và Mập mạp dừng lại trước một tiệm bánh nhỏ trong ngõ. Lúc tôi đang thắc mắc không biết chỗ này có gì đặc biệt thì mũi đã ngửi thấy một mùi thơm béo ngọt bay ra từ cửa tiệm, ngọt như nụ cười híp mắt của Mập mạp lúc đó vậy.
Mập mạp vui vẻ nói với tôi, "Bọn mình đến đúng lúc rồi đấy, bởi vì tuần nào tiệm này cũng giảm giá bánh vào tầm này, một cái có nghìn thôi".
Tôi còn tưởng là đồ ngon cỡ nào, hóa ra chỉ là cái bánh trứng, đúng là khóc không được mà cười cũng không xong.
Không lâu sau, Mập mạp bưng một hộp bánh trứng ra cao giọng với tôi: “Tới đây mà không ăn bánh trứng là không được đâu nhá!”
Mãi đến nhiều năm sau, lúc ăn lại bánh trứng ở California, mới chợt nhớ đến tên mập sống dai hồi đại học.
Người ta không cầu tiến, không nỗ lực là vì sao?
Vì người ta không cần phải như vậy!
Còn bạn tại sao phải nỗ lực, phải cầu tiến?
Tại vì bạn chỉ có thể như vậy!
Bạn bị ép vào thế bắt buộc phải có mục tiêu cụ thể, kiên trì không từ bỏ, nếu bạn dừng lại, đằng sau là vực cao đợi bạn trượt chân!
Thật ra tôi là đứa lười biếng từ trong xương trong thịt, tôi không muốn cố gắng, không thích tranh đua, không tham vật chất, đôi khi mấy chuyện nhỏ nhặt cũng khiến tôi vui vẻ, ngơ ngẩn thật lâu, chẳng cần mấy thứ vĩ đại hay đao to búa lớn gì đâu.
Nhưng mà, bố mẹ tôi không thích vậy, bố mẹ tuyệt đối không cho phép tôi trở thành người giống như tên mập sống dai đó. Nói thật, tôi có hơi ghen tỵ với tên mập đó nha.
Tôi vẫn nhớ nhiều buổi chiều năm lên 6, lúc đó tôi vẫn chưa bị thế giới này hắt mực đầy mình, tôi vẫn thảnh thơi chạy nhảy nằm bò trên đồng cỏ xanh mướt, nhìn mây ngửi hương, nghe gió thì thào về chuyện thế gian, không hoảng sợ, không lo lắng về tương lai, vô tư vì vẫn là chính mình.
Nếu bạn không phải băn khoăn về tương lai của mình lắm, thì đừng kiếm chuyện làm bản thân mệt mỏi nữa, kẻo lại bị mắng là "sống trong phúc mà không biết phúc" đấy!
Đùa thôi, cuộc sống đôi khi phải mấp mô một tý nó mới thú dzị ~~

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét