Đây là một truyện ngắn riêng, cũng có thể coi là tiếp nối truyện ngắn “Gửi Lục Đông Thanh”, tiếp tục kể về câu chuyện giữ Đường Diên và Lục Đông Thanh qua lời kể của nhân vật nam chính.
__________
1.
Gửi Đường Diên,
Một ngày cuối tuần nọ, Cố Tư Kình đến phía dưới nhà đợi anh, đêm mùa đông phương Nam gió lạnh, anh vừa dừng xe thì nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy mặc áo khoác dài, tay cầm một túi giấy, chân đi giày cao gót phát ra tiếng bước chân nhanh và khô. Hình bóng cô đơn của cô ấy giống biết bao những buổi tối tự học nhiều năm về trước, anh đứng trước kí túc xá chờ cô ấy.
Trong túi giấy có một hộp đồ ăn đêm và một cái đĩa CD. Anh không hề đói, vậy là cùng nhau xem phim. Bộ phim tên là “Thời đại thiếu nữ của tôi”, đã ra rạp được một thời gian. Cố Tư Kình vừa bỏ đĩa phim vào đầu đĩa vừa nói: “Bộ phim này đang rất hot, em còn chưa kịp xem nữa... Đông Thanh?” Cô ấy quay đầu hỏi: “Anh rốt cục có đang nghe em nói không vậy?”
“Ừ, bộ phim này ngày 19 tháng 11 năm 2015 công chiếu”, anh nói.
Cô ấy cẩn thận thăm dò: “Anh từng xem rồi hả?”
“Chưa.” Ngày công chiếu bộ phim đó, anh đã bỏ lỡ một cuộc hẹn.
Bộ phim này nói về đề tài thanh xuân, kể về câu chuyện tình trong trường trung học ở Đài Loan giữa cô gái vô cùng bình thường Lâm Chân Tâm và Từ Thái Vũ. Anh không hề có hứng thú, nhưng Cố Tư Kình xem rất chăm chú. Xem được một nửa, cô ấy từ từ dựa vào anh, mùi nước hoa hồng nồng đượm. Anh không hề động đậy: “Sao không xem nữa?”
“Bộ phim này chỉ có thể đánh lừa những cô gái nhỏ thôi.” Cô ấy nói. Đây là Cố Tư Kình anh quen bao nhiêu năm, mãi mãi lí trí, cho dù thỉnh thoảng mất kiểm soát cũng rất nhanh cân bằng. Không khí ẩm thấp đầy ám muội. Anh đứng dậy: “Đi hút thuốc.”
Anh ở ban công dầm sương, bóng cây ngô đồng lay động mờ ảo, cô đơn. Anh không biết sao lại nhìn đến lạc thần, điếu thuốc trong tay rơi xuống tắt ngấm. Cố Tư Kình đẩy cửa nhìn anh nói: “Em phải về rồi.”
“Anh đưa em về.” Anh quay người đi vào.
“Em tự về được.” Cô ấy chỉ hộp giấy trên bàn, “Xếp hàng rất lâu mới mua được, đừng lãng phí”, anh gật gật đầu. Giây phút cửa đóng lại, cô ấy đứng trong bóng tối nói: “Đông Thanh, em và Adonis muốn ly hôn.”
Anh đứng yên mất một lúc, mang hộp thức ăn bỏ vào tủ lạnh, tắt đèn, nằm trên sô pha. Đường Diên, không biết tại sao, anh lại nhớ đến em.
2.
Gửi Đường Diên,
Ngày 19 tháng 11 năm 2015, em hẹn anh đi xem phim. Anh thất hẹn. Từ rạp chiếu phim về, em mặc đồ ngủ dựa vào lòng anh, cơ thể em ấm áp mềm mại, còn mang mùi sữa tắm hương sữa bò, em hào hứng nói:
“Hôm nay em xem phim tốn bao nhiêu là nước mắt, không ngờ thật sự gặp được Lưu Đức Hoa.”
“Thời thiếu nữ của em chỉ có phòng học và nhà ăn.”
Cuối cùng em hỏi anh: “Lục Đông Thanh, khi ấy anh có hồi ức khắc cốt ghi tâm nào không?”
....
Trong phòng đầy bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình tivi lay động. Phim sắp kết thúc, có một giọng nữ hát “Gặp được anh thật may mắn, nhưng em đã không còn có quyền được rơi lệ vì anh nữa rồi...”
Khoảnh khắc đó, trái tim anh chùng xuống, chìm vào nơi nào đó thẳm sâu vô tận.
3.
Gửi Đường Diên,
Anh từ chỗ Vi Vi An biết được tin của em. Cô ấy ở trong tù gầy đi rất nhiều. Anh hỏi cô ấy về em, cô ấy cười cay độc: “Lục Đông Thanh, bây giờ anh hối hận có phải quá muộn rồi không”
Anh im lặng. Trước khi tạm biệt, cô ấy không chút biểu cảm nói ra một địa chỉ.
Nơi đó rất hẻo lánh, anh tìm rất lâu mới tìm thấy. Đó là một trường mẫu giáo. Anh đứng bên ngoài hàng rào nhìn thấy em. Em đang thay quần cho một cô bé tè dầm. Đó là lần gặp đầu tiên sau ba tháng chúng ta ly biệt, nhưng cứ như đã xa cách rất lâu, ánh mắt em nhìn qua đám đông thấy anh. Khi anh cho rằng em sẽ quay người đi vào, em lại bước tới: “Lục Đông Thanh?”
“Vô tình đi qua, đúng lúc nhìn thấy em.”
Ánh mắt của em nhìn về sau lưng anh, đó là một cánh đồng cằn cỗi, bình thường chả có ai đi qua cả. Lý do của anh kiên cưỡng như vậy, nhưng em lại gật gật đầu: “Ừ.”
“Em làm giáo viên ở đây à?” Anh hỏi.
Em chỉnh lại: “Là người chăm trẻ.”
“Có thời gian không?” anh ngập ngừng, “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Một đám trẻ con hiếu kì chạy tới, đứa trẻ tè dầm ranh mãnh hỏi anh: “Chú là bạn trai của cô giáo Đường à?”
Anh không trả lời, em ngồi xuống vỗ vào đôi má bầu bĩnh của nó: “Là bạn của cô Đường.”
“Ồ!” Con bé kéo dài câu trả lời ra ý hiểu biết.
Lũ trẻ lại ồn ào hào hứng chạy đi, em đứng dậy nói: “Em còn phải làm việc.”
Đường Diên anh quen là người vui buồn đều biểu hiện ra trên nét mặt, lúc vui cô ấy cười, lúc buồn cô ấy khóc, tức giận sẽ ném đồ. Anh nhớ trước khi rời khỏi phòng giam, Vi Vi An dùng vẻ khinh ghét nói với anh: “Nếu ở đây không phải phòng giam, Lục Đông Thanh, tôi thật sự muốn thay Đường Diên tát cho anh một cái.”
Anh thật sự mong em có thể tát anh một cái, nhưng gương mặt em không hề có chút biểu cảm nào. Anh hít sâu một hơi: “Sau khi làm việc xong thì sao?”
“Cũng không có thời gian.”
Em quay người tính bước đi, anh vội nói: “Hôm nay không có thời gian, có thể ngày mai sẽ có. Ngày mai không có, sau này chắc chắn có lúc có.”
Em mở to mắt nhìn anh, có người đi tới, đứng bên cạnh em: “Có việc gì hả?”
Đó là một người đàn ông anh tuấn nho nhã, ánh mắt anh ta dừng trên người anh, nhẹ nhàng đầy thăm dò.
Em lắc đầu: “Vào họp chưa?”
“Còn mười phút nữa.”
Em quay lại nhìn anh một cái, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Anh ngồi trong xe đợi em, mãi cho đến tối mịt mà vẫn không thấy. Hôm sau anh đến tìm, bảo vệ nói em xin nghỉ rồi, anh dập tắt điếu thuốc, lái xe bỏ đi.
Đường Diên, em đang trốn tránh anh. Nhưng có một số chuyện muốn tránh cũng không được.
4.
Gửi Đường Diên,
Một buổi tối thứ tư, Cố Tư Kình hẹn anh ăn cơm. Trước khi ăn, anh và cô ấy đi đón cháu gái Mai Mai của cô ấy tan học. Anh chú ý đến tên trường mẫu giáo, Đường Diên, thật trùng hợp. Trùng hợp hơn là, đây không phải lần đầu anh gặp cô bé Mai Mai ấy. Con bé tinh quái lần trước anh gặp được em dẫn ra, bước chân em ngừng lại: “ Cô giáo Cố Tư Kình!”
Cố Tư Kình cũng ngạc nhiên, cô ấy ngẩng mặt cười: “Bây giờ em là cô giáo rồi, thân phận của chúng ta có tính là đã tráo đổi rồi không nhỉ?”
“Em còn chưa phải cô giáo.” Em cũng cười nói.
Từ đầu đến cuối, em không hề nhìn anh một cái.
Sau đó Cô Tư Kình dẫn Mai Mai đi chơi cầu trượt. Có rất nhiều phụ huynh đến đón con. Anh đứng một góc yên lặng nhìn em, mãi cho đến khi phòng học đã vắng người, anh mới hỏi em lần trước tại sao lại xin nghỉ. Em không nói gì, anh cúi đầu nhìn mặt đất: “Đường Diên, em không cần tránh mặt anh.”
Em vẫn yên lặng.
“Anh không có ý xấu.”
“Anh muốn nói chuyện gì? Nói xong thì sao?” Em cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Nói chuyện xong thì anh định làm gì?”
Anh bị hỏi đến á khẩu, anh muốn làm gì ư? Hình như có một thói quen nào đó của anh đột ngột bị thay đổi, khiến anh không thể nào thích ứng được. Loại tình cảm đó bản thân anh cũng không thể giải thích rõ. Anh cười khổ: “Anh muốn biết em sống có tốt không.”
“Việc này thì có liên quan gì đến anh?”
Câu nói này nói ra từ miệng em, anh đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cho đến khi Cố Tư Kình từ phía sau khoác lấy tay anh, Mai Mai reo ầm lên như phát hiện châu lục mới: “Thì ra chú là dượng của cháu.”
Anh nhìn về phía em, em mỉm cười: “Chúng ta đã ly hôn rồi. Lục Đông Thanh.”
Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ kéo dài ba năm bốn tháng.
Khi đó, anh vừa chia tay với Cố Tư Kình, cả ngày ở quán bar tìm quên. Khi em tìm được anh, anh đã say đến trời đất quay cuồng. Em kéo anh ra khỏi đó, đột nhiên khóc nấc lên. Anh mù mờ hỏi em: “Người thất tình không phải em, em khóc nỗi gì?”
Em quỳ xuống hôn anh, sau một giây kinh ngạc, anh bắt đầu đáp trả. Hôm đó ở nhà anh, anh không dịu dàng, không nâng niu, em nhẹ nhàng run rẩy, lo lắng xanh xao. Hôm sau tỉnh dậy, em quay lưng về phía anh. Anh nói: “Xin lỗi em”. Em lắc đầu: “Là em tự nguyện.”
Sau đó chúng ta không liên lạc. Lại sau đó rất lâu, em gọi điện cho anh, anh hỏi em: “Đường Diên, em muốn kết hôn không.”
Đầu xuân năm ấy, em gả cho anh.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi anh lúc đầu vì sao cưới em. Anh cảm thấy dường như có một đôi tay vận mệnh đã sắp đặt, dẫn dắt anh.
Sau khi dời khỏi trường mẫu giáo, Mai Mai liên tục gọi anh dượng ơi dượng à. Anh nói với nó anh không phải, Cố Tư Kình nhìn anh một cái đầy ẩn ý. Anh cứ tưởng rằng anh hiểu Cố Tư Kình, tưởng cô ấy lý trí, bình tĩnh. Nhưng hình như người càng lý trí thì càng điên cuồng.
Mai Mai xảy ra chuyện là một tuần sau đó. Lúc con bé tắm thì bị phát hiện trên người có rất nhiều vết hằn bầm đỏ. Bố của con bé giận dữ đi đến trường mẫu giáo, đi cùng còn có Cố Tư Kình. Mai Mai chỉ em nói: “Cô giáo Đường nói, nếu con còn tè dầm sẽ đánh con tiếp.”
Đường Diên, những điều này là Cố Tư Kình kể với anh. Cô ấy nói: “Em cũng không muốn tin, nhưng trẻ con không biết nói dối.”
Tối hôm đó anh gọi điện cho em: “Anh ở dưới lầu đợi em, đến khi nào em chịu xuống.”
Anh ở trong xe đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hai giờ sáng, em khoác một chiếc áo đi xuống, bóng dáng mỏng manh. Em hỏi anh: “Anh đến đòi công bằng giúp nhà họ Cố?”
“Em có thể bị phạt như thế nào?” Anh cố chấp hỏi.
“Bị đuổi việc, hoặc là đi tù.”
Anh nắm chặt vô lăng, nổ máy: “Đi, đi đến nhà họ Cố, xem có thể xin họ bỏ qua không.”
Em không hề động đậy: “Sao phải làm vậy?”
Từ sau khi nghe Cố Tư Kình kể lại, anh lo lắng, phát điên lên vì muốn gặp em, còn chưa nghĩ ngợi gì đã đến đây. Anh trầm giọng: “Đường Diên...”
“Không phải em làm. Em nói rồi, đừng hòng bắt em gánh tội." Em ngắt lời anh.
Lúc đó điện thoại của em reo vang, em nghe máy: “Ừ, tôi không sao.”
Khi ngắt điện thoại, em không cẩn thận ấn nhầm loa ngoài, một giọng nói đàn ông điềm tĩnh vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh: “Tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, em yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Đây là lần thứ hai anh nghe được giọng nói của người đàn ông này. Lúc đó anh không hề biết, anh ta là hiệu trưởng trường mẫu giáo, Từ Kì Thâm.
Cuối tuần, anh hẹn Cố Tư Kình dẫn Mai Mai đi công viên nước chơi. Khi chỉ có anh và Mai Mai, anh hỏi: “Có thật là cô giáo Đường đánh cháu không?”
Cuối cùng, nó nói cho anh biết: “Là cô cháu bảo cháu nói như vậy đó.”
Người đánh Mai Mai là một người khác, cuối cùng cũng đã nhận hậu quả mà họ đáng phải nhận. Có điều Cố Tư Kình lại bảo cháu mình nói dối.
Khi anh kéo Mai Mai đứng dậy, Cố Tư Kình đang đứng cách đó một mét vội vàng chạy lại ôm chầm lấy anh: “Đông Thanh...”
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy: “Anh phải đưa Mai Mai đi đến trường.”
Nhưng Đường Diên, anh vẫn đến chậm một bước. Khi anh gặp Từ Kì Thâm, anh ta nói với anh việc đánh người đã được điều tra rõ. Anh ta lại hỏi anh: “Hôm nay trường mẫu giáo chúng tôi cùng nhau ăn tối, anh có muốn tham gia không?”
Anh trầm mặc một hồi nói: “Không cần đâu.”
Nhưng cuối cùng, anh dường như bị ma dẫn lối quỷ đưa đường thế nào đó mà vẫn đến con phố nơi tụi em ăn tối. Một đám người từ nhà hàng ra, em và Từ Kì Thâm đi ở giữa. Xe của anh đúng lúc đứng ở ngay trước mặt mọi người, Từ Kì Thâm cười nói: “Anh Lục, thật trùng hợp.”
“Không trùng hợp, tôi đến đón Đường Diên.” Anh và anh ta nhìn thẳng vào nhau.
Giống như một màn tranh đấu không lời, anh nhìn thấy trong mắt anh ta một loại kiên định, sau đó nghe anh ta nói với em: “Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Khi chỉ còn lại hai chúng ta, anh nhìn em: “Em uống rượu à?”
Em sắc mặt phớt đỏ, bước chân vội vã đi ngang qua anh. Anh chặn em lại, em dùng sức đẩy anh ra: “Cút!”
Anh dường như lại nhìn thấy em khi xưa, mỗi khi tức giận là không sao kiềm chế được. Anh cười nói: “Anh không cút, anh đưa em về.”
Anh kéo em, em lùi lại, gồng cứng người như một con mèo xù lông xù cánh. Anh bế thốc em lên, em bị dọa, cuối cùng cũng thôi vùng vẫy. Chúng ta lái xe đi quanh thành phố hết vòng này đến vòng khác, cho dù em nghe hay không, anh vẫn nói: “Anh đưa Mai Mai đi đến trường mẫu giáo, Cố Tư Kình bảo Mai Mai nói người đánh nó là em, anh đưa Mai Mai đi giải thích rõ...”
Rất lâu sau đó, anh nghe em nói một cách cay độc: “Lục Đông Thanh, anh có phải không có lòng tự trọng không hả?”
Đường Diên, anh thật sự không có lòng tự trọng, anh thật sự, điên rồi.
Chúng ta sao lại đi đến bước đường này? Sau khi kết hôn, anh từ từ đã bình tĩnh trở lại, anh bắt đầu hối hận đã vội vàng kết hôn với em. Anh không thể giống như người chồng bình thường khác, anh chỉ biết trốn chạy. Anh không muốn tổn thương em, anh không thể làm em hạnh phúc. Anh không muốn lừa dối em, anh không muốn lừa dối bản thân mình.
Ngoài đêm đầu tiên đó ra, chúng ta gần như không hề có tiếp xúc thân mật nào khác. Tối đó anh tăng ca về, em mặc áo ngủ mới, nhảy lên người anh. Anh không phòng bị bị em đè xuống đất, anh quay người đẩy em ra, hỏi em muốn làm gì. Khoảnh khắc đóng cửa lại, đáy mắt em thoáng qua vẻ chua xót. Còn anh đứng bên ngoài, bao lần muốn đẩy cửa bước vào, nhưng đến một câu xin lỗi cũng không thể nói ra được.
Đường Diên, anh từng nói với em vô số lần “xin lỗi”, nhưng em luôn cứng đầu, giống một người dũng sĩ, vượt qua mọi trở ngại, không chút sợ hãi quay đầu. Cho đến khi mẹ anh đến Quảng Châu. Nửa đêm bà lên cơn đau tin, là em đã cõng bà xuống lầu, đưa bà đi bệnh viện, là em đã không nghỉ ngơi chăm sóc bà bao nhiêu ngày trời.
Lúc anh về tới, em đang ăn hợp cơm như sắp chết đói. Đường Diên, vào khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn bỏ hết lại mọi thứ, bắt đầu lại cùng em. Sau khi bỏ lại Cố Tư Kình ở công viên nước hôm đó, anh và cô ấy không hề liên hệ nữa.
Gần đến Tết, anh đi đón mẹ đến Quảng Châu ăn tết. Từ nhỏ đến lớn bà rất ít khi mắng anh, vậy mà khi nghe tin em và anh đã ly hôn, bà vội vàng đến, khi biết không còn cơ hội vãn hồi, bà đã mắng anh té tát.
Nhưng anh biết, mẹ anh vẫn ôm hy vọng, hy vọng bọn mình có thể lần nữa ở bên nhau và nhanh chóng bắt đầu hành động. Đêm giao thừa, mẹ bảo anh gọi em cùng ăn cơm. Mẹ kéo anh đi đón em, em ở dưới lầu chờ sẵn. Sau khi lên xe, mẹ anh nhìn thấy em ở tòa nhà cũ kĩ thì chau mày: “Tiểu Đường, mẹ bảo Đông Thanh tìm cho con chỗ khác nhé.”
“Ở đây rất tốt ạ, cách chỗ con đi làm rất gần.” Em nói.
Mẹ đẩy đẩy anh, nhưng anh chỉ lặng im lái xe, bà trợn mắt lườm anh. Lúc gần tới nhà, mẹ nói thời gian còn sớm, bảo chúng ta cùng đi dạo chợ hoa. Anh bất lực nhìn em, em cúi đầu, một lát sau mới nói: “Vâng ạ.”
Trong dịp năm mới, người dân ở Dương Thành thích đi thăm chợ hoa, nhìn ngắm bảng hiệu và những quầy hàng ăn uống nhỏ, sinh viên thuê các quầy hàng bán hoa và đồ thủ công ngày Tết. Trước đây mỗi dịp Tết đến, em đều cùng anh đi dạo phố. Khi chúng ta đi bên bên nhau, anh hỏi: “Anh tưởng em sẽ không đến.” “Em không muốn bác gái buồn.”
Em trước nay vẫn vậy, ồn ã nhưng tâm tư như nước, dễ cảm động cũng dễ biết đủ. Em cứ như vậy không trống không kèn bước chân vào cuộc sống của anh, đợi đến khi anh bình tĩnh lại, em đã chiếm cứ mọi ngóc ngách trong cuộc sống ấy. Anh dừng chân lại: “Đường Diên... Chúng ta cùng nhau ăn Tết được không, xem như ở bên mẹ anh.”
Ánh mặt trời mùa đông chiếu trên gương mặt em, em quay đầu lại hỏi: “Chúng ta có cần mua hoa không?”
Hôm đó chúng ta mua thủy tiên và quất vàng. Trong tiếng Quảng, “quất” và “cát” đồng âm, thủy tiên tượng trưng phú quý.
Về đến nhà, em mang hoa đi cắm, sau đó xuống bếp giúp mẹ anh, trong làn khói trắng đục, em vừa thái rau vừa nói chuyện với mẹ anh. Mẹ anh bị bỏng tay khi dọn đồ ăn, em quýnh quáng vội vàng vứt hết mọi thứ trên tay chạy đến: “Mẹ có sao không?”
Mẹ anh nhìn em quên cả đau. Em cuối cùng ý thức được mình lỡ lời, nhìn sang phía anh, hiện vẻ hoảng hốt và bối rối. Anh vừa đứng dậy, điện thoại của em đã reo vang.
“Năm mới vui vẻ!”
“Anh cũng vậy, ngủ sớm đi.”
Cảm xúc lạ lùng chưa bao giờ có đã xoáy sâu vào ngực anh, anh ngồi phịch xuống sô pha.
Ăn tối xong, chúng ta xuống lầu đốt pháo. Em không thích pháo hoa, cảm thấy quá ngắn ngủi, em thích pháo nổ, náo nhiệt vui tai. Trong tiếng pháo chát chúa,anh thấp giọng nói: “Anh nhớ năm ngoái cấm đốt pháo, em nói không có không khí Tết ...”
Giây sau đó, anh dường như không hề ý thức được gì mà ôm chặt lấy em. Em mở lớn mắt, không hề động đậy, khiến anh nhớ lại lúc bạo loạn ở Moscow, em lao qua dòng người ôm chặt anh.
Đường Diên, hay là anh đã yêu em từ lâu rồi, chỉ là anh không dám thừa nhận mà thôi?
Cuộc sống vốn tưởng không sao thay đổi được, cho đến khi bạn yêu một người, vỏ bọc sẽ nứt ra, để lộ tâm hồn mềm yếu và dễ tổn thương. Mà anh, qua vết nứt tâm hồn đó, nhìn thấy một người như em, không hoàn hảo nhưng không thể thay thế được.
Và lúc đó, anh nhận ra rằng, anh mãi mãi không còn đường lui nữa.
5.
Gửi Đường Diên,
Sau đêm giao thừa, anh không gặp lại em. Anh sợ anh quá vội vàng, khiến em lại phải trốn chạy. Một ngày nọ, Cố Tư Kình đến tìm anh, cô ấy oan ức nói: “Gọi điện thoại cho anh, bác gái nói anh không ở đó.”
Anh không muốn giải thích với cô ấy về chuyện của mẹ, cô ấy mở tủ lạnh hỏi: “Đông Thanh, đồ ăn đêm em mua cho anh, anh không ăn?”
Đồ ăn đó là bánh trôi nước của Đông Kí, trước đây anh và Cố Tư Kình đều rất thích ăn. Nhưng không có gì là mãi mãi không thay đổi cả. Bánh trôi đã sắp hư, anh đem chúng vứt vào sọt rác: “Anh đã không thích ăn nữa rồi.”
Cô ấy lặng người, nhẹ giọng nói: “Em không phải cố ý làm vậy, nhưng cứ nhìn thấy cô ta là em thấy ghét. Đông Thanh, cứ nghĩ đến việc cô ta đã từng là vợ anh là em lại không thể khống chết được.”
Cô ấy đang giải thích việc đổ oan cho em. Anh nhìn cô ấy, rất lâu mới nói: “Cố Tư Kình, người lúc đầu vứt bỏ anh là em.”
Cô ấy mặt cắt không còn giọt máu, anh không kìm được nhìn cô ấy: “Không phải vì chuyện của Mai Mai, là vì...”
“Mà vì anh đã yêu Đường Diên?” Cô ấy ngắt lời anh.
“Đúng.”
Cô ấy lùi một bước, nhắm mắt nói: “Nếu ngày hôm đó sau khi chúng ta gặp lại, em rời xa Adonis về bên anh, có phải giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi không?”
Đường Diên, từ Moscow trở về, anh đã quen có em bên cạnh. Chúng ta đã bắt đầu ở bên nhau như những cặp vợ chồng bình thường, cho đến ngày anh gặp lại Cố Tư Kình. Thế giới thật nhỏ, cô ấy là vợ của ông chủ em. Gặp nhau sau vườn hoa, khi anh quay người bỏ đi, cô ấy bỗng nói: “Đông Thanh, em rất nhớ anh.”
Giọng nói của cô ấy vẫn ấm áp và đẹp đẽ, khoảnh khắc đó, trong lòng anh ngổn ngang hỗn độn, ôm cô ấy vào lòng. Tất cả đúng lúc bị em nhìn thấy.
Dứt khỏi dòng hồi ức, Cố Tư Kình đi đến trước mặt anh: “Em và Adonis ly hôn rồi.”
Anh chăm chú nhìn cô ấy rất lâu rất lâu, lâu đến mức cô ấy cảm thấy bất an.
“Tư Kình, chúng ta đã từng rất vui vẻ, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
“Ầm” một tiếng, Cố Tư Kình rời đi, anh bắt đầu đau bao tử. Mấy năm nay hút thuốc uống rượu, anh đã quen với bệnh cũ này nên luôn chuẩn bị sẵn thuốc. Lúc này không biết sao đã tìm khắp mà không thấy. Gọi điện cho em, bụng đã đau đến không thể đứng thẳng, sắc mặt trắng bệnh: “Là anh.”
“Anh sao vậy?” Em nghe thấy giọng nói hơi khác thường của anh.
“Không sao... Em ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
Vào lúc chuẩn bị cúp điện thoại, em hỏi anh: “Lục Đông Thanh, anh lại đau bao tử à?”
Khi em đến, anh đang cuộn mình trên sô pha, em từ một ngăn kéo phòng ngủ lấy thuốc đưa cho anh, im lặng mà nhanh nhẹn. Sau khi uống thuốc, anh từ từ đã đỡ hơn. Em lạnh lùng hỏi anh: “Anh không biết thuốc ở đâu à?”
“Em luôn là người cất mà.” Anh cười khổ.
Anh đã sớm quen có em, mọi thứ đều có em lo liệu. Cho dù đã chia tay, anh vẫn không bỏ được ỷ lại.
Một câu nói mà đột nhiên khiến em im lặng. Sau đó, em đứng dậy rời đi, anh hỏi em: “Em đi đâu?”
“Có hẹn.”
“Từ Kì Thâm?”
Em cúi đầu không nói. Anh tì người trên sô pha ngồi dậy: “Đường Diên, em đừng đi.”
Anh nhổm dậy túm lấy cánh tay em: “Đừng đi tìm Từ Kì Thâm.”
Nỗi đau khiến người ta không cần biết đến lý lẽ, em không khách sáo hỏi anh: “Anh phát điên cái gì vậy?”
“Anh chính là thằng điên đấy.” Đáy mắt anh hừng hực muôn ngàn đốm lửa.
“Anh có tư cách gì? Anh có tư cách gì mà đối xử với em như vậy?” Em cũng đã tức giận, hét vào mặt anh.
“Anh không có, anh không có tư cách”, anh hạ giọng, “Đây đều là lời trái tim anh muốn nói.”
Em mở lớn mắt, lồng ngực nhấp nhô.
Tối hôm đó em không đi, màn hình điện thoại sáng lên mấy lần “Từ Kì Thâm”, sau cùng em kiên quyết tắt luôn điện thoại.
Chúng ta ngồi trên ghế, anh móc một điếu thuốc nhưng không châm lửa chỉ cầm trong tay: “Anh và Cố Tư Kình không phải như em nghĩ, cho dù là trước đây hay bây giờ.”
“Sao cũng được.” Em lạnh nhạt đáp.
“Em yêu Từ Kì Thâm không?” Anh thăm dò.
“Chúng em là bạn bè.” Sau một khoảng im lặng, em nói.
“Đường Diên, em có thể... cho anh thêm một cơ hội không?” Anh hỏi em trong bóng tối.
6.
Gửi Đường Diên,
Anh bắt đầu mỗi ngày chờ em đi làm về, em vẫn trốn tránh anh như trước. Anh mỗi ngày nhắn tin cho em, em gần như không hề trả lời... Đường Diên, em đã từng không màng bản thân đến gần anh, bây giờ trách nhiệm này, để anh.
Như vậy vài ngày, một hôm, em cuối cũng cũng đến trước xe anh: “Lục Đông Thanh, lời anh nói hôm đó, là thật không?”
Em tháo xuống tất cả lạnh lùng trước đây, nhìn anh chăm chú, ánh mắt thanh khiết và bình tĩnh.
“Anh nói rồi, đó là lời thật lòng của anh.”
Em nhìn anh rất lâu, cuối cùng hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
Bụng em ọc ọc kêu lên hai tiếng, xem như trả lời anh. Anh cúi đầu cười: “Muốn ăn gì? Món Trung hay món Âu?”
“Muốn ăn KFC.” Em đáp.
Lúc đợi em tan làm, anh đứng ngoài hàng rào xem em và lũ nhỏ chơi trò chơi, em ở giữa đám trẻ con thật giống một đứa trẻ. Anh nhớ đên hôm ở trong tù, Vi Vi An hỏi anh: “Lục Đông Thanh, anh chắc là trước nay không hề biết, Đường Diên rất thích trẻ em nhỉ?”
Anh đúng là trước nay không hề biết. Nhưng Đường Diên, chúng ta cũng đã từng có một đứa trẻ.
Còn nhớ sau buổi tiệc công ty em hôm đó, em dọn ra ngoài. Anh lần nữa tìm đến em, vì Cố Tư Kình bị xe tông, anh nghĩ là do em. Không ngờ em lại nói với anh, con của chúng ta không còn nữa. Về đến nhà, anh đứng bên giường rất lâu mới hỏi em: “Tại sao không muốn nó nữa?”
“Trả thù anh.” Em nói.
Anh đưa tay lên, sau đó từ từ hạ xuống.
Anh cứ tưởng anh rất bình tĩnh, chúng ta kết hôn do xúc động nhất thời, anh cũng không quá thích trẻ con. Nhưng Đường Diên ơi, lúc đó anh đột nhiên cảm thấy rất đau, giống như uống nước tuyết giữa ngày đông, lạnh lẽo thấm vào mọi ngóc ngách trong anh. Anh nghĩ, nếu như lúc đầu anh có thể làm rõ tình cảm của mình, chúng ta có lẽ không biến thành như vậy.
Nhưng thật may, em lại trở về bên cạnh anh.
Anh mỗi ngày đón em tan ca, rất nhanh các đồng nghiệp của em đều biết anh. Hôm đó xe của Từ Kì Thâm đi qua, anh ta mở cửa sổ xuống nói với anh: “Gần đây Đường Diên rất vui.”
Anh không đáp lời, anh ta nhìn anh, giống như lần đầu gặp nhau, nói kiên định: “Đừng cho tôi cơ hội nữa, Lục Đông Thanh, lần sau, tôi sẽ không buông tay đâu.”
Hôm đó anh tiễn em về tới dưới nhà, anh nói: “Chúng ta đi Nga một lần nữa đi.” Anh còn nhớ lúc ở Moscow em nói Bắc Kinh có tàu hỏa đi Nga.
Em im lặng, một hồi mới nói: “Em đã từng đi rồi.”
Em một mình ngồi xe lửa từ Bắc Kinh đi Moscow. Em nói khẽ: “Đoạn đường đó, em dùng để lãng quên. Em muốn từ đó về say có thể triệt để quên đi.”
Trái tim anh như bị đâm một cái, nhẹ ôm lấy em, tựa đầu em vào lồng ngực mình: “Đừng quên, Đường Diên, anh không cho em quên.”
Một lát sau, em mới thở dài: “Lục Đông Thanh, anh thật là đồ vô lại.”
Chúng ta không đi Moscow, nhưng chúng ta có mấy ngày nghỉ, anh muốn em cùng anh đi thắp hương. Em ngạc nhiên: “Anh trước nay không tin những thứ này mà?”
“Bây giờ tin rồi.”
Khi thứ mình trân quý mất đi mà lần nữa tìm lại được, người ta sẽ luôn lo được lo mất, tìm nơi kí thác niềm tin.
Trong sân chùa, chúng ta quỳ trên đệm mỏng. Anh quay mặt nhìn, em hai tay chắp trước ngực, thành khẩn. Lúc ra khỏi cửa, anh nắm chặt tay em, lần này không rời ra nữa. Gió thổi mát rượi, còn đường núi dường như không có điểm tận cùng, mãi cho đến khi anh nhìn thấy. Cố Tư Kình.
7.
Gửi Đường Diên,
Cố Tư Kình một mình đến.
Cô ấy đứng dưới bậc thang đá lên núi, anh và em đứng bên trên. Ánh mắt cô ấy rơi trên đôi tay nắm chặt của chúng ta, đôi mắt đen lại, sắc mặt trắng bệch. Cô ấy bước tới, đứng trước mặt em và anh: “Sao anh không nghe điện thoại của em, Đông Thanh?”
Anh cảm giác được tay em hơi nắm chặt hơn, anh ngẩng đầu nói với cô ấy: “Hôm đó chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi.”
Anh cầm tay em bước qua cô ấy, cô ấy hét lên từ phía sau: “Anh thật sự yêu cô ta sao, Lục Đông Thanh? Chỉ là thói quen thôi, chẳng bao lâu anh sẽ phát chán lên. Tình yêu thật sự không cần cố gắng. Giống như anh và em, không phải anh và cô ta?”
Anh không quay đầu, cho đến khi không nhìn thấy Cố Tư Kình nữa, em mới từ từ buông tay anh nói: “Mình về đi.”
Thời gian sau đó, em lại bắt đầu trốn tránh anh theo thói quen. Em không muốn gặp anh thì anh đi tìm em. Anh đứng dưới lầu chờ, khi em xuống đổ rác, anh sẽ giúp em. Em trầm mặc nhìn anh, thời gian như quay lại khi chúng ta mới về bên nhau. Em như một con ốc nhỏ, cảnh giác từ từ ló đầu ra khỏi vỏ, sau đó lại sợ hãi thu mình. “Em để ý lời Cố Tư Kình à?”
Em không phủ nhận. Anh thấp giọng nói: “Cuối tuần này anh hẹn Cố Tư Kình, chúng ta nói rõ với nhau.”
Anh đột nhiên nhớ đến một buổi tối mất điện, em gọi hỏi anh có số công ty sửa điện không. Cố Tư Kình ở phía sau bỗng hỏi anh: “Đông Thanh, có phải anh uống nước ép của em không?”
Em không biết, hôm đó anh đi tìm Cố Tư Kình thực ra là muốn nói rõ với cô ấy, anh không giải thích, anh sợ em không tin.
“Cuối tuần giáo viên trường mẫu giáo đi vịnh Maya nghỉ lễ.” Em nói.
“Từ Kì Thâm cũng đi?” Môi anh mím chặt.
Em ngầm thừa nhận.
“Anh cũng đi.” Anh chẳng thèm nghĩ mình đi để làm gì, lời đã nói ra khỏi miệng.
Sáng sớm hôm ấy, đồng nghiệp nữ của em nhìn thấy anh, chọc em: “Rời xa nhau một ngày cũng không chịu nổi?”
Em không nói gì, liếc anh một cái, cúi người lấy hành lý.
Sau đó anh không làm phiền em, chỉ chơi một mình. Vịnh Maya là một khu nghỉ mát ven biển, tối đến từng tốp người ngồi trên bờ cát hóng gió. Khi anh đến, mọi người đang uống rượu nói chuyện. Một người đồng nghiệp nữ của em gọi anh: “Đến chơi cùng đi.” Sau đó lại hỏi Từ Kì Thâm: “Được không, hiệu trưởng?”
Từ Kì Thâm cười cười nói: “Đến ngồi chung đi.”
Các em đang chơi xúc xắc, người có điểm nhỏ nhất phải trả lời một câu hỏi, nếu không thì bị phạt. Lúc đến lượt anh, người đồng nghiệp nhiều chuyện của em hỏi: “Anh Lục, anh yêu Đường Diên đến mức độ nào?”
Mọi thứ trong đầu anh đột nhiên im lặng, anh bê ly rượu lên uống cạn.
Sau vài giây yên tĩnh, mọi người cũng náo nhiệt trở lại. Em nói với Từ Kì Thâm: “Em đi hít thở một chút.”
Anh đứng dậy, đi theo em, em cứ đi mãi về phía trước, cho đến khi không nghe thấy tiếng ồn ào cười nói mới quay lại hỏi anh: “Đi theo em làm gì?”
“Sợ em giận.”
“Em không giận.” Em cắn môi lạnh lùng
“Khi em giận thường thích cắn môi.”
Em bĩu môi, đột nhiên nhìn sang phía anh. Anh quay đầu nhìn lại, thấy Từ Kì Thâm. Anh ta nhìn anh nói: “Anh Lục, tôi nói rồi, đừng cho tôi cơ hội, nếu không tôi sẽ không buông tay nữa đâu.”
Anh ta kéo tay em, còn anh thì mở mắt nhìn anh ta dẫn em đi mất. Một cảm giác bức bối quấn lấy anh. Trời mưa nhỏ, sóng biển xô tới rồi cuộn đi. Trong một chớp mắt, anh dường như không thể suy nghĩ được gì.
Sau đó, anh thấy một hình bóng nhỏ bé chạy về phía anh.
Là em, em chạy rất nhanh, tóc ướt nước mưa, đôi dép lê cầm trên tay, chạy chân trần trên cát. Khi đến cách anh không xa em bỗng dừng lại, nhìn anh, ngực phập phồng dữ dội.
Trong tim như có gì đó vỡ tan ra, anh lao tới ôm chặt lấy em, tìm làn môi em. Em hôn đáp trả lại anh. Hai người như thiếu không khí đang cố gắng tìm chút cội nguồn sự sống. Anh thì thầm trong hơi thở: “Câu hỏi đó, anh không trả lời được.”
Đường Diên, yêu em đến bao nhiêu, anh đã không còn cách nào đong đếm nổi.
Em không nói gì, lại lần nữa hôn anh. Lần này nhẹ nhàng như lụa, bên tai chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào.
8.
Gửi Đường Diên,
Sau này anh hỏi em tại sao lại chạy về, em nói hình như có gì thúc đẩy em, về phía anh.
“Từ Kì Thâm thì sao? Em nói gì với anh ta?”
“Xin lỗi anh.” Em nói: “Lúc đó, em chỉ có thể nói ba từ này.”
Từ vịnh Maya trở về, anh bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày đúng 7 giờ thức dậy, ăn sáng rồi đi làm. Tan làm chúng ta cùng đi ăn cơm, tản bộ, thỉnh thoảng đi coi phim. Cuối tuần, em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo anh bị viêm dạ dày nhẹ, khuyên anh cai thuốc bỏ rượu.
Trên đường về, em nhét một đống thuốc lỉnh kỉnh vào túi cho anh, nhìn ăn chằm chằm: “Thầy giáo Lục, bao giờ anh bỏ thuốc, bao giờ anh cai rượu đây?”
Em đã rất lâu không gọi anh như vậy, anh cũng đã suýt quên em từng là sinh viên của anh. Gió đầu hạ thổi, những chuyện đã qua từ từ quay trở lại. Anh dịu dàng nói với em: “Vậy em đồng ý với anh một chuyện, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Chúng ta đều hiểu ý nghĩa của bữa cơm này.
Bữa ăn được ấn định vào tối cuối tuần. Biết được tin này, mẹ anh vui đến nước mắt lưng tròng. Lúc đó anh không biết, sự cố chẳng mấy chốc ập đến. Mẹ anh khi đi mua thức ăn bị ngã, được đưa đến bệnh viện. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bệnh tình đã chuyển biến rất xấu.
Vào giây phút cuối cùng, mẹ anh nắm tay em nói: “Tiểu Đường, hai đứa con phải sống tốt nhé.”
Rời khỏi bệnh viện đã là nửa đêm, anh hỏi em: “Anh có thể hút thuốc không, một điếu cũng được.”
Anh ngồi xổm bên vệ đường, bàn tay châm thuốc run rẩy. Em im lặng ôm lấy anh, anh nhắm mắt nói: “Dọn về với anh đi.”
Vào thu, em trả căn phòng đã thuê, quyết định dọn về nhà. Một tuần sau, Vi Vi An ra tù, anh cùng em đi đón cô ấy. Cô ấy xách valy đứng trước cổng trại giam, hai người ôm nhau thật chặt. Lúc nhìn thấy anh, cô ấy nói: “Đường Diên, chúng ta đều ngu ngốc như nhau.”
Em cúi đầu nói: “Lục Đông Thanh không phải Adonis.”
Vi Vi An cười nói: “Mình cũng mong như vậy.”
Nghỉ lễ Quốc khánh, anh đi tới phòng em thuê giúp em dọn đồ, em vẫn mang tính khí trẻ con, leo lên cửa sổ tháo rèm cửa, nói muốn mang đi. Anh bế em xuống, em không chịu, chúng ta ngã trên đất hôn nhau, anh đưa tay cởi cúc áo của em. Em đột nhiên giữ chặt tay anh nói: “Đợi em, Lục Đông Thanh, cho em thêm chút thời gian.”
Anh thở dài, kéo em đứng dậy.
Anh cứ tưởng chúng ta còn rất nhiều thời gian, không ngờ kết thúc đến nhanh như vậy.
Đường Diên, tại sao chúng ta đã gần đi đến đích rồi mà lại đột ngột dừng lại?
Lúc đang mua đồ gia dụng, anh nhận được điện thoại của Cô Tư Kình, cô ấy thở gấp nói: “Đông Thanh, nhà em có trộm.”
“Em đang ở đâu?” Anh nhăn mày.
“Trong phòng ngủ... Đông Thanh, hắn chưa đi, hắn ở phòng khách, nhìn rất dữ tợn...” Giọng cô ấy đầy hoảng sợ.
“Cố Tư Kình?” Khi anh cúp điện thoại, em đã đoán ra.
“Đường Diên, anh phải đi một lúc.” Anh nhìn em nói.
“Nếu em không cho anh đi thì sao?” Em cắn môi.
“Anh chỉ đi xem sao, biết cô ấy không sao thì về ngay...”
“Cô ấy có sao hay không thì liên quan gì đến anh?” Em đột ngột cao giọng.
Người trong trung tâm thương mại nhìn về phía anh, anh kéo em lại, em lùi lại một bước: “Vi Vi An nói đúng, anh và Adonis đều giống nhau.”
Anh sau cùng vẫn đi nhà Cố Tư Kình. Cả căn nhà lộn xộn, cô ấy ngồi trên đất. Anh đỡ cô ấy dậy, cô ấy cầu xin anh: “Đừng đi, Đông Thanh, ở lại bên em đi.”
“Báo cảnh sát đi.” Anh nói với cô ấy.
Đường Diên, sau đó anh không thể tìm thấy em nữa. Em không nghe điện thoại, cũng đã trả phòng. Anh đến trường mẫu giáo tìm em, thấy em lên xe Từ Kì Thâm. Anh đuổi theo rất lâu, xe ngừng lại, em xuống xe nói với anh: “Đừng đuổi theo nữa.”
“Về nhà với anh.” Anh cố chấp.
Em lắc lắc đầu.
“Đường Diên!”
“Anh về đi!” Em bình tĩnh đáp.
“Đường Diên...” Mắt anh vừa đau vừa cay, “Chúng ta vất vả như thế mới ở bên nhau.”
Em nói khẽ: “Cố Tư Kình nói đúng, tình yêu thật sự không cần phải cố gắng. Chúng ta ở bên nhau đau đớn như vậy, có lẽ thật sự không thích hợp.”
“Em và Từ Kì Thâm ở bên nhau rồi?” Bao tử của anh lại bắt đầu đau, anh gập người ôm bụng, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi em.
“Được yêu so với yêu thì nhẹ nhàng hơn một chút.” Sau đó một hồi lâu, em nói.
9.
Gửi Đường Diên,
Lần cuối anh gặp em là ở siêu thị.
Em và Từ Kì Thâm đứng trước một cái sô pha rất mềm mại, cúi đầu xem xét kỹ lưỡng, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt nhìn thấy anh. Đang trong ngày làm việc, siêu thị không đông người, chúng ta không tránh được mà gặp gỡ.
Anh đi đến trước mặt em hỏi: “Mua sô pha à?”
“Không phải em.” Em chỉ chỉ Từ Kì Thâm.
“Anh đi tính tiền.” Từ Kì Thâm nói với em.
Khi chỉ còn lại hai người chúng ta, anh khó khăn mở lời: “Em khỏe không?”
Em khỏe không, anh xin lỗi, anh yêu em... Hóa ra trong tình yêu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài câu này.
Em gật gật đầu nói: “Anh thì sao?’
“Vẫn như cũ.”
“Thẻ của anh vẫn ở trong túi của em.” Lúc này, Từ Kì Thâm gọi em.
Em cười cười nói với anh: “Em đi trước.”
Anh nhìn theo bóng lưng em, ánh mắt đưa em về đến bên Từ Kì Thâm. Khi rời khỏi, tóc em vướng trên một cái kệ hàng, Từ Kì Thâm cúi đầu cẩn thận gỡ giúp em từng chút một.
Đi ra khỏi siêu thị, trời trong mát như vừa được tắm gội, thời tiết y hệt như ngày chúng ta cùng nhau lên núi thắp hương ngày ấy. Ngày đó anh quỳ trước Bồ Tát, trong lòng nguyện cầu: “Nếu thật sự có thần linh, có thể cho em mãi mãi ở bên cạnh anh không?”
Lúc đó, em có phải cũng đã nguyện cầu như anh.
Anh đứng trước cửa siêu thị hút một điếu thuốc. Gió nhẹ nắng tươi, trên phố tập nập người qua lại, nhưng không nhìn thấy bóng em.
Đường Diên, theo dòng thời gian trôi, cuối cùng chúng ta cũng lạc mất nhau giữa dòng đời, mãi mãi.
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét