Tôi hối hận, vẫn luôn hối hận, cảm thấy bản thân chính là hung thủ hại chết em gái mình.
Buổi sáng ngày xảy ra chuyện, em ấy đăng một bài đăng lên trang cá nhân chỉ vỏn vẹn một câu: " Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi!" Tôi hỏi em ấy dạo này đang xem phim gì à mà kết thúc, em ấy không trả lời chỉ lặng lẽ xóa bài đăng rồi ngồi bịch lên giường chân đung đưa đung đưa còn ngân nga hát, tôi nhìn em ấy tâm trạng có vẻ rất tốt nên cũng chẳng nghĩ nhiều liền đi nấu cơm, là món canh đậu hũ.
Thật chẳng ngờ bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng của hai chị em. Nếu biết trước như vậy tôi nhất định sẽ làm một bữa thật ngon thật thịnh soạn, cũng sẽ mua thêm chút thịt, em ấy thích nhất là thịt...
Ăn cơm xong, buổi chiều hai chị em đều có lịch hẹn phỏng vấn, em ấy hỏi tôi có cần trang điểm không, tôi cúi nhìn da mặt chẳng chút tì vết em ấy rồi trả lời " Da thế kia còn trang điểm vào để hại chúng sinh à hahaha ". Em ấy nghe xong câu đùa của tôi cũng chẳng thấy hài hước, tự mình đi thay cái áo phông và quần bò giống tôi, vừa đơn giản lại thoải mái.
Địa điểm phỏng vấn của tôi hơi xa nên đi trước em ấy một lúc, ra đến cửa tôi lại quay lại hỏi em ấy có cần tôi đưa em ấy đi không, hoặc là em ấy đưa tôi đi, hai chị em đi cùng nhau, em ấy trả lời không cần thế là tôi đi luôn...
Phỏng vấn xong lúc về nhà tôi còn ghé siêu thị mua dưa hấu cho em ấy, đứa bé này nhà tôi rất thích dưa hấu đặc biệt là dưa hấu lạnh. Thế nhưng gần 8 9 giờ tối đợi mãi chưa thấy con bé về, rõ ràng địa điểm phỏng vấn của nó chỉ cách nhà chưa đến 10 phút đi xe, làm gì mà giờ này chưa thấy đâu ? Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin Wechat không trả lời, tôi gọi cho vài đứa bạn của nó cũng chẳng ai liên lạc hay gặp được con bé.
10 giờ tối trời bắt đầu mưa con bé vẫn chưa về, tôi và anh trai ra ngoài tìm ở những nơi con bé có thể đi
2 giờ đêm vẫn không tìm thấy,chúng tôi báo cảnh sát. " Chưa đủ thời gian để báo cáo mất tích nhưng con bé bị trầm cảm cơ mà !!!"-Tôi khóc và nói với cảnh sát nhưng họ phớt lờ chúng tôi, không chịu nói thêm bất cứ thông tin nào. Sau thấy chúng tôi năn nỉ với khóc lóc quá một vị cảnh sát yêu cầu cung cấp sổ hộ khẩu, tôi nhờ mẹ chụp ảnh gửi qua. Cuối cùng cảnh sát gọi tôi vào cho xem hình ảnh những người mất tích hoặc đi lạc trong ngày hôm nay của khu vực chỗ chúng tôi sống, không có em ấy. Vị cảnh sát thái độ rất tệ đuổi chúng tôi về nhưng tôi không đi nên đành nói ra một cái tên, anh ta nói rất nhanh tôi không nghe rõ bèn hỏi lại, kết quả anh ta nói chỉ nói một lần, chúng tôi không nghe rõ anh ta không quan tâm. Đó giống như tên của một khách sạn. Tại sao họ biết dấu vết của em gái lại từ chối nói với chúng tôi? Ai nửa đêm mưa gió lại đến đồn cảnh sát để đùa cơ chứ ?
Chúng tôi tra Baidu Maps đến khách sạn kia, bất ngờ nó gần nhà tôi đến mức đi bộ cũng có thể tới nơi thế mà chúng tôi lại không biết. Tôi trình bày tình huống lúc này với chủ khách sạn, cô chú rất nhiệt tình cho chúng tôi xem camera giám sát cuối cùng tìm thấy em gái tôi, con bé đi cùng với một chàng trai, thậm chí cả hai vừa đi vừa cười nói có vẻ như rất vui. Bác gái đưa chúng tôi lên phòng gõ cửa nhưng không ai trả lời. Đã là 3 4 giờ đêm, có lẽ chúng ngủ say nên không nghe thấy. Anh trai tôi nói con bé lớn rồi yêu đương có bạn trai là chuyện bình thường, bây giờ chúng tôi vào có vẻ không hay lắm. Nếu đã tìm thấy thì yên tâm về nhà được rồi.
Thế là hai anh em lại đưa nhau về...
Buổi chiều ngày hôm sau trả lời phỏng vấn xong, tôi vừa đi đến cửa thang máy thì nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nói em ấy đi rồi, tôi hỏi con bé lại đi đâu ? Mẹ bảo chết rồi, con bé chết rồi. Bây giờ bố mẹ họ hàng của chàng trai kia đang trên đường đến đây. Tôi hoang mang tột độ ra khỏi thang máy, đi đến ga tàu điện ngầm nhưng lại đi sai đường, tôi ngồi ngẩn người bên vỉa hè, tôi không thể nào tin, một người đang yên đang lành sao tự dưng lại biến mất như vậy được ? Tôi ngồi bus qua núi Liên Hoa, tôi nhớ cách đây không lâu tôi còn nói với em ấy đợi khi thời tiết mát mẻ hơn chút chúng ta sẽ đến đây leo núi, em ấy nói được, còn bảo sẽ gạ cả anh trai để ba anh em thì với nhau xem ai leo núi khỏe hơn nhanh hơn, thế mà con bé lại lỡ hẹn. Lúc này tôi mới nhật ra sự thật rằng em ấy không còn nữa, nước mắt tôi chảy dài...
Khi tôi về đến nhà, gia đình đã đông đủ. Anh trai nói anh đợi đến quá trưa không thấy con bé về nên đến khách sạn tìm, nhân viên cũng ngạc nhiên, lẽ ra hai đứa phải trả phòng từ trưa rồi nhưng không thấy đâu. Họ gõ cửa nhưng không có phản hồi nên đi lấy chìa khóa mở cửa. Trong phòng không có ai, họ mở cửa nhà tắm và nhìn thấy cảnh tượng cực thê thảm. Máu loang lổ chảy khắp sàn nhà, máu nhuộm đỏ cả bồn tắm men sứ trắng, và hai cái xác giờ đã lạnh ngắt.
Hóa ra chàng trai không phải bạn trai em ấy mà là một người em ấy quen qua mạng, cũng mắc chứng trầm cảm. Cả hai đều muốn giải thoát nhưng lại không muốn chết quá cô đơn nên đã hẹn gặp nhau. Hôm đó chàng trai từ Quảng Châu đến tìm con bé, hai đứa cùng nhau kết thúc cuộc đời.
Cảnh sát đến điều tra, ghi ghi chép chép, cũng yêu cầu tôi suy nghĩ mật khẩu điện thoại của con bé. Lúc sau một cảnh sát khác cầm điện thoại di động đến và nói không cần thiết nữa vì điện thoại không cài mật khẩu. Tôi càng khóc dữ dội hơn, con bé này thực sự quyết tâm chết, nó còn viết một bức thư tuyệt mệnh rất dài trong mục lưu trữ, nói rất nhiều về những gì mà con bé phải chịu đựng. 3 4 năm gần đây con bé trên cơ bản chưa bao giờ nhẹ nhõm, con bé nói đã quá mệt mỏi khi phải cố tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người, con bé nói không muốn mang chiếc mặt nạ đó, chiếc mặt nạ làm con bé ngạt thở...
Tôi không muốn nhớ lại ngày hôm đó...
Tất cả chỉ tại tôi, lẽ ra tôi phải lao vào trong đêm hôm đó có lẽ vẫn còn một chút hi vọng, có lẽ vẫn cứu được hai đứa nhỏ.
Thế nhưng tôi lại quay đi, thật sự đã quay lưng đi. Bằng một cách nào đó tôi đã hại chết cả hai đứa.
Từ đó tôi chẳng bao giờ ăn canh đậu hũ nữa, cũng chẳng bao giờ nghe lại bài hát mà em ấy đã hát, tôi không đủ can đảm...
Sự ra đi của em ấy được gia đình tôi giấu kín, ngoại trừ những người thân ruột thịt trong gia đình thì không ai biết. Bạn bè của tôi ở đây đều cho rằng con bé đi nơi khác làm ăn. Bạn bè của con bé đều cho rằng con bé bận rộn công việc và không thể về dự kịp lễ tốt nghiệp. Không ai hay biết em ấy đã ra đi, em ấy vẫn "sống"- ít nhất trong tiềm thức của mọi người.
Cuối cùng thứ duy nhất em ấy để lại cho tôi là dòng tin trên Wechat: " Tương lai đầy hứa hẹn"
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét