Kiểu yêu thầm lí trí nhất là như thế nào?

 

Kiểu yêu thầm lí trí nhất, chính là nỗ lực biến yêu thầm thành tình yêu thật sự.
Hồi tôi học cấp 3, có thầm yêu một cậu bạn.
Lúc đó thật lòng có thể nói là, moi ruột moi gan ra mà thích, thích đến không thể diễn tả bằng lời được.
Viết tặng cậu ấy đến hơn chục quyển thơ, văn, tiểu thuyết.
Mỗi ngày đều đứng ở cửa sổ để trông ngóng cậu ấy.
Lúc đó, tôi cảm thấy, cậu ấy đứng ở bất cứ đâu, cũng đều như đang tỏa sáng.
Đời này của tôi, có thể mãi mãi đứng nhìn cậu ấy như vậy cũng đủ lắm rồi.
Nhưng mà tôi cũng không biết tại sao, bản thân lúc đó rất bình tĩnh.
Trong lòng sóng nổi từng cơn,
Ngoài mặt lại không hề lay chuyển.
Tôi lí trí thật ý, bởi vì trong tình cảnh tôi yêu cậu ấy đến như vậy, vẫn là cần nghiêm túc phân tích một chút nhé--
1. Cậu ấy học lớp khoa học tự nhiên thực nghiệm, còn tôi chỉ là lớp khoa học tự nhiên bình thường. Tôi thua cậu ấy.
2. Thành tích của cậu ấy tốt hơn tôi, tôi thua cậu ấy.
3. Nhan sắc cậu ấy hơn tôi, tôi thua cậu ấy.
4. Tôi thích cậu ấy trước, vì thế “Mức độ tôi cần cậu ấy” > “Mức độ cậu ấy cần tôi”, vẫn là tôi thua cậu ấy.
Sau khi xem xét cục diện, tôi quyết định sẽ thay đổi:
1. Lớp thực nghiệm có cơ chế thay đổi. Miễn là trong bài thi học kỳ cuối năm bạn có thể đứng trong Top 50 người có thành tích tốt nhất, học sinh lớp phổ thông có thể vào lớp thực nghiệm.
Vì vậy, tôi đã chăm chỉ học hành suốt một học kỳ, kết quả thi đứng thứ 19 ~
2. Thành tích của cậu ấy tốt. Để xứng với sự xuất sắc của cậu ấy, tôi cũng đăng ký tham gia cuộc thi toán cấp tỉnh;
Cuối cùng còn vào được chung kết, và còn cùng cậu ấy đến Dương Châu để học bồi dưỡng.
3. Làm cho mình trở nên tuyệt vời và giảm “Mức độ tôi cần cậu ấy”.
-------
Sau đó, tốt nghiệp cấp 3 lên đại học, tôi thi đỗ vào trường Top 10 một cách thuận lợi;
Cảm thấy giá trị của bản thân cũng đã được nâng cao đôi chút.
Nhưng có thể bày tỏ chưa? Chưa thể.
Tôi và cậu ấy, một người ở Vũ Hán, một người ở Nam Kinh.
Bày tỏ rồi thì sẽ thế nào?
Bày tỏ rồi, có thể ở bên nhau không? Ở bên nhau rồi có thể sẽ không chia tay không? Có thể ở bên nhau một đời không?
Không thể. Không thể. Không thể.
Lúc đó tôi biết, thật sự, thật sự vẫn chưa phải lúc bày tỏ.
Vì vậy, tôi đã đưa ra một quyết định lí trí nhất--
Tiếp tục yêu thầm, giữ liên lạc, quan tâm cậu ấy, đổi xử với cậu ấy thật tốt.
Do đó, từ năm nhất đến năm ba đại học, năm mới đến đều PHẢI gọi điện.
Sinh nhật của cậu ấy, PHẢI chúc mừng.
Chưng từng bỏ lỡ một lần. Chưa từng.
-------
Đại học năm ba có một bước ngoặt, cậu ấy đến Vũ Hán tìm tôi.
Lúc đó chúng tôi đã hai năm không gặp nhau rồi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ấy, trái tim tôi như lỡ mất một nhịp.
Cậu ấy không hề thay đổi. Đã hai năm trôi qua, vẫn là cái dáng vẻ mà tôi thích, mà tôi sùng bái lúc trước. Một chút thôi cũng không thay đổi.
Bạn học của tôi đều nói, lúc tôi nhìn cậu ấy, nụ cười của tôi rất ngọt ngào.
Ngày hôm đó, chúng tôi đi ăn ở Ngõ Hubu, sau đó đi dạo trên cầu sông Trường Giang.
Buổi tối hôm đó, ánh đèn trên sông được thắp sáng, mưa phùn mù mịt. Hai chúng tôi đứng bên bờ sông, cầm ô che--
Lắng nghe tiếng sông, tiếng mưa,
Hai chúng tôi cứ im lặng đứng đó.
Lúc đó tôi đặc biệt muốn nói với cậu ấy:
Cậu biết không?
Tới muốn thay mặt một cô gái, bày tỏ với cậu.
Cô gái đó không phải là ai khác, chính là tớ lúc mười sáu tuổi.
Bạn nghĩ cậu ấy có cảm động không? Sẽ cảm động.
Nhưng cậu ấy có chấp nhận tình cảm của tôi không? Lí trí lúc đó nói cho tôi biết, chưa chắc.
Tôi lại một lần nữa, đem ý định bày tỏ của mình cất giấu đi.
Cho dù lúc đó tôi đã thích cậu ấy 5 năm rồi.
Sau đó, lúc ăn xong đồ ăn nhẹ về, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy muốn thi Nghiên cứu sinh trường Phục Đán. (chú thích của người dịch: Phục Đán là trường ĐH Top 5 của Trung Quốc)
Cậu ấy đã dự tính tương đối rõ ràng, cậu ấy khá thích ngành tài chính, bản thân cũng có năng lực, sớm đã tìm hiểu các hướng đi, chuẩn bị thi vào ngành Tài chính trường Phục Đán.
Cậu ấy vô cùng nghiêm túc phân tích triển vọng của ngành này với tôi, dựa vào những lợi thế của Thượng Hải, những ưu điểm và khuyết điểm trong cách tư duy của chính cậu ấy, và cuối cùng
Nói với tôi, cậu ấy đưa ra quyết định này sau khi đã suy tính vô cùng cẩn thận.
Năm ba đại học đó, tôi đã luôn cảm thấy bối rối mờ mịt về tương lai.
Nhưng dường như trong khoảnh khắc chỉ một chớp mắt lúc ấy, tôi lập tức quyết định đi Phục Đán học Nghiên cứu sinh.
Bới vì nếu tôi không đi đến đó, tôi thật sự không nghĩ ra, đời này tôi và cậu ấy sẽ còn điểm chung nào nữa đây.
Lúc đó tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Tôi không cần gả cho cậu ấy, cũng không cần trở thành bạn gái của cậu ấy.
Tôi chỉ cần đời này, có thể luôn nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy dáng vẻ ưu tú tài giỏi của cậu ấy, vậy là đủ rồi.
Hơn nữa, tôi cũng đang muốn học Nghiên cứu sinh ở một trường danh tiếng nào đó. Vừa hay cậu ấy lại chọn luôn hộ tôi, việc của tôi chính là kiên định mà bước đi tiếp.
-------
Cuối cùng, giống như tất cả các câu chuyện máu chó khác, tôi thi đậu, cậu ấy cũng thi đậu.
Quá trình thi Nghiên cứu sinh cũng là một câu chuyện vô cùng phức tạp ngoắt ngoéo. Nhưng mà tôi sẽ không kể nhiều về chuyện này.
Tôi vẫn luôn nói với mọi người rằng, tôi trước nay chưa từng phải đau đầu với chuyện lựa chọn trường học.
Mọi người đều cảm thấy tôi rất kiên định.
Nhưng thật ra, nguyên nhân của tôi chính là cậu ấy.
Máu chó chưa!
Nhận được giấy bào nhập học, tôi bắt đầu cảm thấy, đã đến lúc bày tỏ với cậu ấy rồi.
Tôi trước sau vẫn luôn nhớ ngày đó, ngày mà tôi tỏ tình với cậu ấy, tôi rất kích động nói:
Có một câu, tớ luôn muốn nói với cậu, muốn nói từ rất lâu rồi, cậu không biết từ bao lâu đâu.
Nhiều năm như vậy, tớ vẫn luôn thích cậu.
Tôi cảm giác như ngày tôi tỏ tình hôm ấy, giống như đang say rượu vậy.
Tôi dường như moi cả ruột cả gan ra, đem nói với cậu ấy tất cả những gì đã chôn giấu trong trái tim tôi suốt 7 năm.
Tôi đã nói rất nhiều rất nhiều.
Nghe xong tôi nói hết, cậu ấy nói với tôi,
Tớ cũng vậy, vẫn luôn vẫn luôn thích cậu.
---------
Lí trí nhất trong việc yêu thầm, chính là chôn giấu tình yêu trong lòng và chờ ngày nó đâm chồi nảy lộc.
Chờ đến một ngày tu thành chính quả.
---------
Đối với những lời chúc phúc của mọi người, chủ thớt bày tỏ lời cảm ơn;
Vẫn có không ít bạn trẻ hỏi tôi, làm thế nào có thể kiên trì được lâu như vậy?
Tôi xin trả lời chung ở đây:
Không cần phải kiên trì.
Mà hãy đem việc theo đuổi người ấy trở thành một phụ bản của con đường tiến bộ của bản thân.
Đạt được phần thưởng cao nhất của phụ bản đương nhiên rất tốt,
Thế nhưng, không đạt được cũng không sao,
Bản thân bạn cũng đã không còn là con người ngây ngô ngốc nghếch của ban đầu nữa~

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét