Tất cả những cuộc gặp gỡ trên đời đều là cửu biệt trùng phùng - xa cách lâu ngày mới được gặp lại. Mỗi một lần gặp gỡ đều đã được định sẵn từ kiếp trước.
Sống, là tu hành, và cũng là luân hồi.
Mỗi một chúng ta đều là một hạt cát nhỏ bé bay trong mưa gió, bôn ba trong đời thường, trong vòng luân hồi của xuân hạ thu đông, nếm trải hết thảy mùi vị của cay đắng ngọt bùi, của hợp và tan, mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần cố chấp, lại mấy phần tiêu dao. Năm tháng vô tình cứ thế xoay chuyển, chúng ta cũng dần trầm lắng lại, rồi thăng hoa.
Có chăng là mối duyên dở dang của kiếp trước, hay là số kiếp đã định sẵn của đời này, chúng ta đều không thể thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh.
Có vài người, chẳng mấy chốc đã tan; có vài mối tình, chớp mắt đã phai tàn. Đường đời hẹp là vậy, có người đến, ắt sẽ có người phải rời đi.
Nhớ bản thân đã từng đọc một câu chuyện như thế này:
Rất lâu rất lâu trước đây có một chàng thư sinh, trên đường đi thi gặp được một vị tiểu thư, hai người nhất kiến chung tình, lén lút tự định chuyện chung thân, hứa với nhau rằng sau khi chàng thư sinh thi xong sẽ đến phủ cầu hôn vị tiểu thư ấy.
Nhưng đến khi chàng thư sinh đỗ trạng nguyên quay về, tiểu thư đã làm dâu nhà người, thư sinh từ đó đổ bệnh triền miên. Ngày chàng sắp nhắm mắt xuôi tay, bỗng có một vị tăng nhân đi ngang qua cửa, nghe được chuyện này, bèn lấy từ trong lòng ra một chiếc gương đưa cho chàng.
Thư sinh nhìn thấy trong gương có một cô gái gặp nạn thân không mảnh vải nằm trên bờ cát. Có một người đi qua, gã chỉ liếc một cái rồi lắc đầu bỏ đi. Lại một người nữa đi qua, y có lòng cởi áo ra đắp lên người cô gái, nhưng rồi cũng rời bước. Thư sinh ngạc nhiên vô cùng, bởi chàng phát hiện ra người thứ hai đó đó chính là chàng, nhưng tăng nhân bảo chàng hãy cứ xem tiếp… Người thứ ba bước đến, đào một cái hố trên bờ cát, rồi cẩn thận chôn cất cho người con gái xấu số ấy.
Tăng nhân nói: Cô gái gặp nạn trên bờ cát ấy chính là kiếp trước của vị tiểu thư kia. Cậu là người thứ hai đi ngang qua, đã từng cho cô ấy một manh áo, kiếp này cô ấy thương cậu, chỉ là để trả nợ cho ân tình của cậu kiếp trước. Còn người mà cô ấy muốn báo đáp trọn đời trọn kiếp, chính là người cuối cùng đã chôn cất cô ấy.
Gặp nhau, quen nhau là duyên, nương tựa vào nhau, che chở cho nhau là phận. Tình sâu duyên mỏng trên thế gian này, có duyên mà không có phận, âu cũng vì nhân quả luân hồi.
Bốn mùa luân hồi diễn tả sự biến ảo khôn lường của thời gian, mà luân hồi của sinh mệnh lại là buồn, vui, tan, hợp.
Đời người là những lần gặp gỡ, có những cuộc găp gỡ sẽ khiến chúng ta hạnh phúc; nhưng cũng có một vài sự gặp gỡ sẽ giúp chúng ta trưởng thành.
Năm tháng đã qua ghi chép lại những ngao ngán chán nản của sinh mệnh, có đậm có nhạt, có mỏng có dày, khắc ghi lên bóng hình dưới nắng, một vòng rồi một vòng, xuân hạ rồi thu đông. Hồng trần vô thường đã hằn lên dáng hình của nhau, nhưng chẳng cần cố quên đi, vì năm tháng đã xóa nhòa quá khứ tự thuở nào. Tâm linh tương thông từ lâu đã in dấu lên sinh mệnh đối phương, mặc cho năm tháng lưu hương tỏa ngát suốt đời này.
Người nói hồng trần vô tội, chỉ bởi vì tương ngộ quá đẹp đẽ. Gửi gắm lại nhân gian bao mối tình, sẵn lòng đón đợi bao đổi thay của phù thế. Hãy cứ làm những chuyện hạnh phúc với người thương, chớ hỏi đây là duyên hay là kiếp.
Thế gian này chẳng có cuộc hội ngộ nào là vô cớ, yêu hận tình thù, hỉ nộ ái ố, đều có nguyên do.
Mà mỗi lần gặp gỡ, hoặc ít hoặc nhiều sẽ dạy bạn một vài điều gì đó: Đau đớn dạy bạn cách kiên cường; mất đi dạy bạn cách trân trọng; phản bội dạy bạn cách trưởng thành và khó khăn sẽ dạy bạn cách nỗ lực.
Quay đầu nhìn lại, năm tháng chảy trôi có chăng cũng chỉ tựa như chiếc đồng hồ cát của thời gian, ai mà không từng bình thản bước qua quá khứ. Thời gian chầm chậm điêu linh, ai lại có thể đi qua những năm tháng tốt đẹp không chút tì vết. Khi năm tháng điểm màu lên quá khứ, khi ký ức dần dần đổi thay, tất cả đều có thể biến mất. Hồng nhan dễ già, thanh xuân một khắc.
Nên nhớ khi bánh xe thời gian từ từ lăn về phía trước, hãy cất giữ quá khứ đã qua vào trong chiếc hộp kí ức sâu trong tim. Từ nay hồng trần hư ảo, vị đời là nước, đốt lò thưởng trà, năm tháng nhẹ trôi.
Thế sự luân hồi, dõi khắp chân trời, xuyên qua cát bụi. Mộng rồi lại tỉnh, thở dài se sẽ, ai oán dần tan, tựa nước tựa mây, lọt qua đầu ngón tay, cúi đầu nhìn chăm chú. Ai, cho ta một đời an nhiên?
MỌI SỰ GẶP GỠ TRÊN ĐỜI ĐỀU LÀ MỘT LOẠI TRẢ NỢ; MÀ MỌI LY BIỆT CỦA THẾ GIAN NÀY CHỈ LÀ DO HẾT DUYÊN.
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét