Hoa hướng dương
  • Home
  • Read
  • Book
    • Review
    • Profile
    • Sex
  • Psychology
  • LOSER
  • Start-up
    • Start
    • MKT
    • Interview
    • Manager
  • Business
    • Fa
    • BTC
    • library
Home Archive for tháng 12 2016

Vụ án tưởng chừng như đã bị quên lãng nhưng sau khi bộ phim điện ảnh Silenced dựa trên thảm kịch này được công chiếu, nó đã vạch trần sự thật và khiến dư luận Hàn Quốc phẫn nộ.

Từ bộ phim gây sốc đến vụ án bị chìm trong quên lãng
Bộ phim Silenced (tên tiếng Hàn là Dogani, tên tiếng Anh khác là The Crucible) đã được công chiếu ở Hàn Quốc vào ngày 22/9/2011. Chỉ sau chưa đầy một tuần phát hành nó đã gây được tiếng vang nhờ lột tả được mảng đen trần trụi trong ngành giáo dục xứ sở kim chi.
Bộ phim Silenced nói về nạn lạm dụng tình dục học sinh khuyết tật tại nước này. Điều đặc biệt là bộ phim này dựa trên câu chuyện có thật xảy ra từ năm 2000 đến 2005 tại trường học dành cho trẻ em khiếm thính Gwangju Inhwa, thuộc thành phố Gwangju, Hàn Quốc.
Theo điều tra của cảnh sát, từ năm 2000 đã có ít nhất 10 giáo viên tham gia bạo hành và lạm dụng tình dục các học sinh khiếm thính của trường, trong đó có cả hiệu trưởng, giáo viên phụ trách khu ký túc xá, trưởng phòng hành chính.
Bộ phim Silenced đã lột tả trần trụi mảng đen trong ngành giáo dục ở Hàn Quốc. (Ảnh trong phim)

ĐIỀU BẠN THỰC SỰ MUỐN LÀ GÌ?
Viết là một cuộc thám hiểm.
Bạn bắt đầu từ số không và học trên đường đi.
E. L. DOCTOROW







Hắn đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khóa học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …....?
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng . Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)&pide;2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, mộ

Còn nhớ trong cuộc phỏng vấn vào trường luật, 2 bác giáo sư đã hỏi tôi về vấn đề sở hữu trí tuệ ở Việt Nam. Tôi trả lời rằng ở Việt Nam, không nhiều người quan tâm lắm đến sở hữu trí tuệ. Bằng chứng là, những cửa hàng băng đĩa lậu lúc nào cũng đông khách, còn các cửa hàng thời trang thì nhan nhản bán hàng “fake”, nhiều chị bán hàng thậm chí còn nhiệt tình giới thiệu đây là “fake” loại 1, kia là “fake” loại 2 etc. Hai bác mới hỏi tiếp, cháu nghĩ như vậy là tốt hay xấu? Tôi đáp, là tốt hay xấu cũng còn tuỳ là mình đang nói từ cái nhìn của ai. Đối với người tiêu dùng thì Việt Nam là thiên đường, đối với chủ sở hữu trí tuệ thì Việt Nam lại là địa ngục. Còn đối với cơ quan chức năng nhà nước thì… Tôi dừng lại 1 lúc, làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Thế là 2 bác giáo sư hỏi ngay, vẻ mặt hứng thú: “Thì sao hả cháu??” Tôi đáp: “Chắc là cơ quan nhà nước đau đầu lắm ạ, vì họ không biết nên đứng về phía ai cả!” Nghe đến đây, hai bác bật cười, bảo, cháu cũng hóm hỉnh quá nhỉ!

Sau này vào học luật rồi, nghĩ lại hồi xưa nếu không trả lời câu hỏi đó từ 3 góc nhìn như vậy thì chưa hẳn tôi đã qua được vòng phỏng vấn. Trong suốt 4 năm đại học, hầu như bất cứ giáo sư nào tôi học qua cũng điều nhấn mạnh rằng trong luật kị nhất là cái nhìn phiến diện, rằng để làm một luật sư giỏi cần phải học được cách nhìn nhận vấn đề từ nhiều phía khác nhau. Vậy nên, cứ mỗi lần chuẩn bị cho một phiên toà giả, có 3 bài tập tôi luôn luôn làm: một là chuẩn bị những gì lên toà tôi sẽ nói, hai là đoán xem đối phương sẽ phản biện như thế nào (để chuẩn bị counter-phản biện), và ba là nghĩ xem quan toà (i.e. giáo sư) sẽ hỏi gì về luận cứ của tôi (để chuẩn bị sẵn câu trả lời). Trong 3 bài tập này, tôi thích nhất là bài số 2. Đặt mình vào vị trí của đối phương giúp tôi nhìn ra được những điểm yếu trong lý luận của chính mình để từ đó có thể khắc phục, đồng thời cũng giúp tôi thấy trước được những sơ hở trong lý luận mà đối phương có thể mắc phải để chuẩn bị sẵn “đòn tấn công”. Bài tập này hữu dụng là vậy, nhưng dùng nhiều quá có lẽ cũng không tốt. Nhiều lúc tôi nghĩ, người ta đặt mình vào vị trí của người khác để mà cảm thông và chia sẻ với nhau, còn luật sư chúng tôi làm như vậy để chặn họng đối phương và bảo vệ chính mình. Có phải vì vậy mà luật sư thường hay bị ghét?

Hồi mới chân ướt chân ráo vào luật, tôi được một anh khoá trên kể cho nghe cái joke thế này. Vào một ngày đẹp trời, bạn A hỏi bạn B, nếu đi trên đường gặp 1 con rắn độc và 1 thằng luật sư thì cậu sẽ giết ai trước? Bạn B trả lời không ngần ngại rằng, giết thằng luật sư trước, còn rắn độc tính sau! Câu chuyện này mới nghe qua thì thấy buồn cười, nhưng càng nghĩ lại càng thấy thâm thuý. Thực ra, bây giờ nếu bạn google “lawyer joke”, sẽ có tầm 3,7 triệu kết quả được hiển thị trong vòng chưa đến 0,30 giây, vô vàn trong số đó là những jokes đá xoáy luật sư. Ví dụ, “Hỏi: Điểm giống nhau giữa khủng long và luật sư tốt là gì? Đáp: Cả hai điều đã tuyệt chủng.” “Hỏi: Điểm khác nhau giữa con đĩa và luật sư là gì? Đáp: Đĩa thôi hút máu khi người đã chết.” “Hỏi: Có tất cả bao nhiêu jokes về luật sư? Đáp: Ba. Còn lại đều là sự thật.” Tất nhiên, nghề nào cũng có người tốt kẻ xấu, cũng có việc nên làm và không nên làm. Nhưng không hiểu sao luật sư lại bị chỉ trích đặc biệt nhiều, làm công ăn lương thì bị gọi là quỷ hút máu, còn bào chữa cho kẻ có tội thì bị gọi là nối giáo cho giặc. Nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu bác sĩ cứu sống một kẻ giết người đang hấp hối trên giường bệnh có sẽ bị chỉ trích như luật sư cứu sống một kẻ giết người đang “hấp hối” trước vòng mánh ngựa không?

Còn nhớ cách đây tầm 2 năm, tôi đã có một khoảng thời gian vô cùng khủng hoảng. Lúc đó, tôi lờ mờ nhận ra rằng làm luật sư thực ra không lý tưởng như tôi vẫn thường nghĩ. Nó không đơn giản chỉ là mang lại công lý cho những người không có tiếng nói trong xã hội. Thay vào đó, có quá nhiều thứ tôi sẽ phải đối mặt mặc dù bản thân không hề muốn: xu nịnh, bợ đỡ khách hàng, ngoại giao, chính trị văn phòng, và bào chữa cho những người tôi sẽ không muốn bào chữa. Một lần tăng ca tại một công ty luật nọ mà tôi thực tập, đang lúi cúi gõ văn bản thì ông sếp đi ngang qua, người sặc mùi rượu, hỏi: “Sao giờ mà chưa về hả Phương?” Tôi hỏi lại, “Cháu thấy sếp rời công ty lúc nãy rồi mà, sao giờ quay lại vậy ạ?” Sếp cười, bảo, vừa đi uống rượu với khách hàng về, giờ quay lại công ty xem những đứa tăng ca có đang làm việc thực sự không hay lại đang tám chuyện. Thấy sếp đang ngà ngà say, lại rất cởi mở, tôi hỏi luôn, “Đi ngoại giao với khách hàng mệt không sếp?”. Sếp trả lời, “Mệt chứ. Còn tiêu tốn sức lực hơn cả thức đêm thức hôm làm việc nữa. Gì thì gì chứ mua vui cho người khác là việc tốn nhiều chất xám nhất đấy.” Tôi im lặng một hồi rồi hỏi tiếp, “Sau này nếu lỡ như cháu phải bào chữa cho 1 kẻ giết người thì phải làm sao hả sếp?” Sếp nhìn tôi cười, “Cháu hỏi hệt như chú hồi trẻ. Tội phạm cũng là con người thôi cháu à. Mình không giúp họ chạy tội, chỉ giúp họ được lắng nghe và được xét xử công bằng trước pháp luật thôi, đó gọi là nhân quyền. Như bác sĩ không từ chối bệnh nhân, luật sư cũng không từ chối khách hàng.” Thấy tôi vẫn còn ngẩn người ra suy nghĩ, sếp bảo tiếp, “Cháu đừng lo, sau này đi làm một thời gian tự khắc sẽ bình tâm, lúc đó sẽ nhìn ra được việc gì nên làm, việc gì không nên làm!”

Dạo gần đây, trong tâm trạng thấp thỏm lo âu của một tân cử nhân luật, tôi hay nghĩ về những lời này của sếp. Tôi vẫn chưa thực sự hiểu lắm cái gọi là “bình tâm”. Bốn năm đại học cũng không dạy chúng tôi quá nhiều về đối nhân xử thế, về cách xử lý những mối quan hệ phức tạp và những lời dèm pha mà chúng tôi sẽ gặp phải khi hành nghề. Mà thôi, cũng chẳng sao, chắc mọi chuyện rồi sẽ như sếp nói thôi, đi làm một thời gian rồi sẽ bình tâm, sẽ nhìn ra được mọi chuyện. Vậy nên, cứ làm luật sư trước đã, chuyện khác tính sau, nhỉ? :)

Tết mình luôn tìm gì đó để buôn bán.

Quanh đi ngoảnh lại cũng thấm thoát 2 năm trời kể từ năm 2014, tôi đã tham gia rất nhiều các khóa học làm giàu: Đầu tư forex, đầu tư chứng khoán phái sinh (options), tham gia các khóa học phát triển doanh nghiệp bùng nổ doanh số...đại khái cũng về làm giàu.
Một trong những phương pháp đơn giản nhất để đánh bại sự trì hoãn trong hầu như bất kỳ nhiệm vụ nào, được truyền cảm hứng từ một nữ phục vụ bàn.


Đó là hiệu ứng Zeigarnik, sau khi nhà tâm lý học người Nga Bluma Zeigarnik để ý thấy một việc kỳ quặc trong khi đang ngồi ở một nhà hàng ở Vienna. Những nữ phục vụ dường như chỉ nhớ những món ăn đang trong quá trình được phục vụ. Sau khi hoàn thành xong, những món ăn đó biến mất khỏi trí nhớ của họ.
--- Người Việt đang tư duy ngược? ---

Nói thế này chắc nhiều bạn phản đối vì nhìn ra đường ta cũng có khác gì với phần còn lại của thế giới đâu? Cũng làm ăn, cũng kinh doanh, cũng học hành, cũng hội họp, cũng đi đi lại lại, cũng xây nhà cao tầng như ai đó thôi?


Hối hận vì ít tiền vẫn cố mua nhà mặt đất



Dưới đây là chia sẻ của chị Kim Yến, 33 tuổi, hiện sống tại TP HCM về câu chuyện mua nhà của gia đình mình cũng như quan điểm của chị về chi tiêu.
Đừng không trân trọng phụ nữ "như một thói quen".

Trước khi lấy chồng, phụ nữ cũng có ước mơ. Khi lấy chồng, có gia đình, đàn ông tiếp tục theo đuổi ước mơ... Còn một số phụ nữ thì ngồi lại tiếc nuối ước mơ của mình. Vì sao vậy?
Cuộc sống căng thẳng hiên nay khiến nhiều người đến với thiền như một cách để thư giãn, tái tập trung và tái tạo năng lượng cho bản thân. Nhưng một số rất đông đã phải bỏ cuộc từ sớm, tại sao?


Ai cũng có tâm lý, cho lừa ăn ít cỏ nhưng muốn nó chở nhiều. Tuy nhiên, ngay cả khi có nhiều cỏ trong tay thì việc cho lừa ăn như thế nào cũng là việc cần tư duy và nghệ thuật!





Tội phạm là hệ quả tất yếu của sự mất trật tự, vô tổ chức

Thời đi học, bạn có cả kỳ để làm bài tập nhưng bạn chỉ bắt đầu làm nó trong 3 ngày cuối cùng (thậm chí là 1) và hoàn thành chúng vào 5 giờ sáng của ngày đến hạn. Bạn có cả tuần để hoàn thành bản đề xuất nhưng đến tận 4h30 chiều thứ Sáu bạn mới bắt tay vào làm

Trong clip thử nghiệm xã hội của UNICEF bạn sẽ sốc khi thấy cách đối xử hoàn toàn khác biệt của người lớn đối với đứa trẻ giàu và nghèo.




Đăng ký: Bài đăng ( Atom )

About

About

List

  • Đôi Khi Hen ko phải để quay tay : Một Hi Vọng Mới
  • Lý trí và Cảm xúc
  • Người đua diều
  • Kim Bình Mai
  • Hiệu Ứng Quá Giới Hạn - Nhiều chưa chắc đã tốt
  • Cô đơn
  • Chiến tranh tiền tệ
  • Hiệu Ứng Westerners- Thao túng hành vi người khác
  • Sex and Sex - P1 - Sex ảo đáng sợ như thế nào ?
  • Nghèo khó không ngăn cản con người bạn trở nên cao quý
Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

  • ►  2024 (8)
    • ►  tháng 7 (8)
  • ►  2022 (12)
    • ►  tháng 4 (7)
    • ►  tháng 2 (1)
    • ►  tháng 1 (4)
  • ►  2021 (54)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 11 (31)
    • ►  tháng 2 (21)
    • ►  tháng 1 (1)
  • ►  2020 (100)
    • ►  tháng 12 (2)
    • ►  tháng 11 (7)
    • ►  tháng 10 (13)
    • ►  tháng 9 (43)
    • ►  tháng 6 (9)
    • ►  tháng 5 (1)
    • ►  tháng 3 (5)
    • ►  tháng 1 (20)
  • ►  2019 (91)
    • ►  tháng 10 (4)
    • ►  tháng 9 (29)
    • ►  tháng 8 (28)
    • ►  tháng 7 (5)
    • ►  tháng 6 (1)
    • ►  tháng 5 (10)
    • ►  tháng 4 (2)
    • ►  tháng 3 (3)
    • ►  tháng 2 (9)
  • ►  2018 (53)
    • ►  tháng 12 (3)
    • ►  tháng 11 (4)
    • ►  tháng 10 (3)
    • ►  tháng 7 (1)
    • ►  tháng 6 (4)
    • ►  tháng 5 (9)
    • ►  tháng 4 (3)
    • ►  tháng 3 (5)
    • ►  tháng 2 (8)
    • ►  tháng 1 (13)
  • ►  2017 (248)
    • ►  tháng 12 (29)
    • ►  tháng 11 (27)
    • ►  tháng 10 (3)
    • ►  tháng 9 (24)
    • ►  tháng 8 (20)
    • ►  tháng 7 (32)
    • ►  tháng 6 (8)
    • ►  tháng 5 (10)
    • ►  tháng 4 (7)
    • ►  tháng 3 (26)
    • ►  tháng 2 (37)
    • ►  tháng 1 (25)
  • ▼  2016 (27)
    • ▼  tháng 12 (27)
      • Hope
      • Hãy yêu lấy mình
      • Để tìm thấy chính mình hãy nghĩ cho chính bản thân
      • Điều bạn thực sự muốn là gì
      • Có một cuốn sách bên trong bạn
      • 4 năm đại học ngắn lắm bạn ơi
      • Tao Là Đàn Ông
      • Bài Học Từ Một Lần Đi Xin Việc
      • Học Marketing Từ Người Ăn Mày
      • Tâm sự đáng suy ngẫm của cử nhân luật
      • Và có những tâm hồn, chờ Tết để hồi sinh.
      • Học làm giàu nhanh chóng và những hệ lụy
      • Hiệu ứng Zeigarnik - Một khi sao nhãng đã bắt đầu ...
      • Đèn càng sáng , đức hạnh con người càng đi vào chỗ...
      • Việc làm, thất nghiệp và thị trường
      • Khi người ta bán tuổi trẻ với cái giá quá rẻ
      • Đẳng cấp của PR
      • Hãy trân trọng người bạn đời của bạn
      • Thiền:Nghệ thuật mở sách “hướng dẫn sử dụng” cuộc ...
      • Thuyết hai nhân tố của Herzberg - Không tăng lương...
      • Nhàn nhã chính là địa ngục
      • Thuyết cửa sổ vỡ
      • Định luật Parkinson - Bí kíp hoàn thành mục tiêu
      • Hiệu ứng Diderot - Vì sao chúng ta luôn tốn tiền v...
      • Giàu và Nghèo - UNICEF
      • Bạn Nghĩ Mình Đặc Biệt ?
      • Hiệu ứng Pratfall - Vì sao sự không hoàn hảo có th...

Nhãn

BOOK REVIEW (63) BTC (4) CV (9) FACEBOOK (6) I READ (337) LIBRARY (6) LOSER (45) MANAGER (8) MKT (25) PROFILE (4) PSYCHOLOGY (37) SEX (7) START (28)

danh sách

  • Lấy một người đàn ông mà mình không yêu - không yêu nhưng có thể tôn trọng...
  • Tại sao những sinh viên thiên tài không chọn các ngành được trả lương cao mà họ có thừa khả năng học tập?
  • Nô lệ thời hiện đại
  • Tại sao các công ty kiểm toán bắt kiểm toán viên làm việc quá sức?
  • Một ngày trọng đại, ngày 1 tháng 1 năm 2014

Google

Ảnh của tôi
Pjpj
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

about me

- Nơi đây anh ngả đầu trong lòng Mẹ Đất. - Một chàng thanh niên mà thần may mắn và tiếng tăm chưa hề biết. - Thần trí tuệ lắc đầu trước xuất thân khiêm tốn của chàng. - Chỉ nàng u sầu chọn chàng kết tóc xe tơ . _ Bia mộ đã khắc nơi đây _ ." elegy written in a country Churchyard "
Copyright 2014 Hoa hướng dương.
Designed by OddThemes