Cơn chếnh choáng


Tui mở mắt nhìn quanh quẩn. Trong ba giây tỏa sáng đầu tiên, tui thấy cơ thể mình cực kỳ ổn. Nhưng cảm giác ấy tan biến nhanh như một cơn gió. *Địt mợ. Vì đéo gì mà đêm qua mình uống nhiều vậy không biết?* Đầu tui quay cuồng. Mấy giờ rồi nhở? Tui lết ra khỏi phòng, bước xuống sảnh. Phòng tắm. Tui gục mặt xuống bồn rửa. Sau khi làm sạch tay mình, tui lê xác về phòng. Vừa ngả người xuống giường, hiện thực bỗng tát tui một phát đau điếng.

*Đụ. ĐỤ. Bố mẹ sẽ đến ăn tối và chồng cũ sẽ đưa con trai trở lại lúc 10 giờ.*

Tui kéo điện thoại khỏi túi xách. 9 giờ 43 phút rồi. Tui bước vào bếp và lấy con gà tây ra khỏi tủ lạnh để rã đông, và làm nóng lò nướng. Bố mẹ biết rằng tui chẳng hề có khiếu nấu nướng gì sất, nhưng tui phải mang lại cho họ chút ấn tượng rằng mình là một thành viên đầy đủ năng lực của xã hội.

*Cái đéo gì đã diễn ra tối qua nhỉ? Tui và Raquel đã đến Gingerman’s. Chắc kèo luôn. Kyle và Chris cũng ghé qua. Họ mời chúng tui tequila hết ly này đến ly khác. Địt mợ đống tequila.*

Tui mở túi và lấy ra vài điếu xì gà. Hết bà nó rồi. Dĩ-con-mẹ nó-nhiên. *Rồi tụi tui đến Evil Olive, đúng chứ? Hay là Hasted nhỉ? Ôi lạy Chúa mấy phát hít hà. Thế đéo nào tui lại phê cocain tối qua cơ chứ?*

Chuông cửa reo. Tui nuốt vội viên tic-tac và tắt chuông.

*Mẹ yêu con lắm con trai à, nhưng làm ơn, vì tình yêu chết tiệt, đừng có mà la hét ngày hôm nay nhé. Mẹ vừa nuốt một mớ thuốc và rượu để quên đời đêm qua đấy.*

Tui mở cửa chào đứa con thân yêu cùng người chồng cũ.

"Ohhh mẹ nhớ con trai bé bỏng của mẹ quá!" Tui đón thằng bé khỏi vòng tay bố và ôm nhẹ chiếc cổ nhỏ nhắn. Tui gói trọn thằng bé trong chiếc khăn đan trắng.

"Bố sẽ trở lại vào 10 giờ thứ Ba. Tạm biệt con yêu." Chồng cũ tui hôn lên trán thằng bé và bước xuống cầu thang.

*Địt mẹ tui phải phắn đây. Có lẽ tui nên hủy bữa tối này. Không tui không làm vậy được. Có lẽ bố mẹ đang trên đường tới đây rồi. Ít nhất thằng bé cũng đã ngủ say. Tạ ơn Chúa.*

Lỗi lầm đêm qua cuộn trào trong cổ họng. Tui đặt thằng bé lên kệ bếp rồi lao vào phòng tắm. Lúc này nó chỉ là chút nước ợ chua vàng thôi, nhưng tốt hơn hết là tui nên nhổ nó ra chứ nhỉ? Tui vỗ nước vào hai bên má. Tiếng chuông điện thoại reo vang.

"Hi Jess. Bọn ta khởi hành sớm một chút, nên sẽ có mặt trong hai giờ tới. Ta hy vọng con không phiền. Con nấu gì cho bữa tối thế?"

"Chào mẹ. Không, không sao, chuyện đó ổn mà." *Địt mẹ đéo ổn đâu. Tui chưa chuẩn bị gì cả.* "Chúng ta sẽ dùng gà tây. Đừng vội nhé. Gọi cho con khi hai người gần tới nơi nha. Yêu mẹ."

*Giờ tui chỉ muốn ngủ thôi. Uống chút Advil và đi ngủ. Tui biết rằng mình không nên ra ngoài tối qua. Tui hy vọng Raquel về nhà an toàn. Mà bằng cách quái nào tui về lại được nhà mình vậy...?*

Tui cảm nhận được cơn đau như búa bổ ập đến khi tui cho con gà tây vào lò. Hai tiếng đồng hồ. Tui có thể chợp mắt nửa giờ mà vẫn có đủ thời gian để hoàn tất mọi thứ. Tui mang cậu con trai nhỏ đang yên giấc vào phòng và đặt thằng bé trong nôi. Tui lảo đảo bước đến giường, đeo tai nghe, bật vài bài Radiohead và trôi vào cõi mộng.

Tui có một giấc mơ quái dị nhất trần đời. Có tiếng gõ cửa. Hai sĩ quan cảnh sát xuất hiện. Họ bảo tui rằng Raquel bị giết tối qua và yêu cầu tui theo họ về đồn. Họ tìm thấy dấu vân tay của tui trên đùi và ngực cô ấy, cùng dấu son của tui trên cổ. Cổ bị một khúc cây xuyên qua cơ thể, đâm vào từ cửa mình và trồi ra ở họng. Họ cho tui xem qua thi thể.

Tui bừng tỉnh khi tiếng chuông cửa ngân vang. Tui xem lại điện thoại. Năm cuộc gọi nhỡ. Ba giờ chiều. Chết tiệt!

Tui tắt chuông và mở cửa.

"Chúa ơi con xin lỗi. Đêm qua con quẫy hơi quá và-" Tui lắp bắp.

"Không sao đâu con yêu, bọn ta cũng từng trải qua thời tuổi trẻ. Mẹ thấy con đang nấu gà tây. Để mẹ chuẩn bị ít khoai tây nhé."

"Cảm ơn mẹ." Tui hôn lên má mẹ và ôm lấy bố.

"Cậu nhóc bé bỏng của ta đâu rồi?" Bố tui hỏi.

"Thằng bé đang ngủ nhưng con chắc là nó rất sẵn lòng để gặp ông ngoại đấy."

Trong khi bố mẹ cởi áo khoác, tui lấy hai viên Advil trong tủ thuốc và nuốt trọng.

"Bố ơi, đến đây nào."

*Từ đây về sau không còn những đêm thác loạn trước khi ông bà già đến thăm nữa nhá. Tui cảm thấy mình như cứt vậy.*

Tui mở cửa phòng thằng bé và bật đèn. Bố tui loạng choạng bước đến chiếc nôi và mỉm cười, kéo chiếc chăn xuống.

"Jess à, sao lại có con gà tây trong nôi vậy?"

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét