Tôi có một đứa cấp dưới, người điên dở, phản ứng cũng chậm hơn người ta, nhưng ngoại trừ việc đi làm thích treo máy chơi game thì không có tật xấu gì lớn lắm.
Vào một buổi sáng tôi thấy nó đang cầm một tờ đơn, tôi nhìn thử, là giấy triệu tập của tòa án.
Má ơi! Một công dân lương thiện như tôi chưa từng gặp chuyện này, vội hỏi hắn ta chuyện gì xảy ra. Hắn nói mình bị ban quản lý tài sản khởi kiện vì nhiều năm nay không đóng phí tài sản.
Ủa, cái này cũng kiện hả?
Thế là tôi hỏi sao hắn không đóng, hắn cũng không phải kiểu người khó nói chuyện. Hắn nói là quên rằng mình có căn nhà này.
Quên rồi… quên rồi… quên rồi!
Tôi lại hỏi là nhà thế nào, hắn nói là nhà mặt tiền ở đường XX. Tôi ngu luôn, đoạn đường đó nhà mặt tiền ít nhất cũng 10 vạn, nhà của hắn ta phải tầm mấy trăm mét vuông!
Chú thích người dịch: 10 vạn tầm 350 triệu một mét vuông, ví dụ 100 mét vuông thì rơi khoảng tầm 35 tỉ
Tôi bảo nhà mặt tiền mà cậu cũng quên được? Hắn cười, nhà mặt tiền nhiều quá sao mà nhớ hết được.
Nhà mặt tiền nhiều quá… Nhà mặt tiền nhiều quá… Nhà mặt tiền nhiều quá!
Tôi bảo vậy sao bên quản lý tài sản không thông báo sớm hơn? Hắn đơ ra nửa ngày mới nói cái nhà mặt tiền này mấy năm trước cho thuê làm salon tóc, ông chủ nọ cũng rất hào phóng, ký hợp đồng xong là vào thuê ngay, tự mình lo hết phí điện nước không để hắn bận tâm gì, lâu dần nên hắn quên luôn. Sau này thì dịch bệnh tới, có lẽ tiệm làm ăn không được nên chạy mất, cũng không báo lại nên không biết.
Mấy năm rồi không nhận được tiền thuê cũng không nhớ ra được! Đã quên cái nhà mặt tiền đó thật rồi.
Trước đây phí quản lý đều là ổng chủ kia trả, sau này người ta mất tăm bên quản lý cũng không nói, có lẽ là năm dịch bệnh ai cũng làm ăn không được nên không ai hối thúc ai.
Giờ sắp qua hai năm rồi nên bên quản lý tài sản bắt đầu hối thúc, tìm không thấy khách thuê thì tìm chủ nhà. Lúc đó hắn nhận được điện thoại nhưng vẫn chưa nhớ ra, còn tưởng là lừa đảo nên cúp máy luôn, gọi lần nào ngắt máy lần đó.
Vụ này tôi nhớ nè! Lúc đó hắn ngồi tám với bọn tôi, nói bây giờ lừa đảo rất cố gắng, lúc thì giả làm quản lý tài sản, lúc thì giả làm tòa án, còn bảo bọn tôi cẩn thận. Giờ nhớ lại, thiệt là…
Rồi thế là bị khởi tố luôn, rồi nhận được giấy triệu tập luôn.
Tôi rất chi là thắc mắc, mấy năm không nhận được tiền thuê nhà mà hắn không nhận ra sao? Người như tôi lương mà muộn hai ngày là lo lắng đến ngủ không được rồi. Hắn dửng dưng bảo là, cho thuê mười mấy cái nhà mặt tiền làm sao mà nhớ được cái nào trả rồi cái nào chưa trả?
Tôi…
Hôm đó hắn xin nghỉ nói là muốn đi đến phòng quản lý nhà đất xem thử mình có bao nhiêu căn nhà để tránh lại quên. Tôi… có thể không duyệt được không?
Tôi không hiểu tên này sao lại muốn đi làm, một tháng được mấy ngàn tệ còn không đủ cho hắn chơi game nữa. Hắn nói người nhà sợ hắn chơi bời lêu lỏng nên bắt đi làm để sống kỷ luật chút, hắn cũng vui vẻ đi làm.
Bởi vì… ở nhà chơi game sẽ bị mẹ mắng!
Còn chơi game ở công ty tôi không mắng!!!!
==
Bình luận
1. Nói thật thì có lúc tôi cũng vậy. Nhưng tôi không kiêu ngạo như vậy, tôi thường hay lo lắng, phiền muộn, luôn cảm thấy cuộc sống không như ý, sau này phải làm sao. Hôm nay lo chồng mất việc, ngày mai lo cho việc học của con cái, ngày mốt lo cho sự thăng tiến của mình. Rồi bỗng một ngày, tôi chợt nhớ ra mình có 5 dãy phòng, vâng, có 5 dãy phòng! Sau đó, lo lắng có thể thuyên giảm trong vài ngày. . .
2. Tôi cũng vậy, không tiết kiệm được tiền, đang già đi từng ngày, giờ cũng hơn 25 tuổi rồi còn chưa kết hôn, lo lắng đến ngủ không được cả người bực bội. Bạn tôi biết chuyện nhắc nhở tôi còn hai căn nhà. Tôi chợt nghĩ, đúng rồi mình còn hai căn nhà mà, một đứa con gái có hai căn nhà còn có bảo hiểm hưu trí và bảo hiểm thất nghiệp nữa, thế là tôi đã vui vẻ lại.
3. Anh mắng hắn đi, mắng hắn đi. Tôi chịu không nổi huhu!
4. Chèn ép hắn, đừng để hắn ta sống thoải mái, coi như cầu xin anh đó! Huhu!
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét