Không giác quan


Tôi là Hương. 22 tuổi. Hiện đang là sinh viên năm cuối một trường Đại học top đầu của thủ đô. Tôi sống cùng bố mẹ và em trai trong một căn nhà nhỏ hai tầng cách trường ba cây số. Ba lần một tuần, tôi đến trường trên chiếc xe WaveS màu đỏ bố mua cho tôi từ khi tôi vào đại học. Ở trường đại học, tôi không tham gia câu lạc bộ hay một tổ chức nào, chỉ có một nhóm bạn gồm hai nam, ba nữ. Chúng tôi học cùng nhau mấy lớp đại học và cuối tuần nào cũng tụ tập đi chơi đâu đó. Chiều nào tôi cũng chạy bộ 3 – 4 cây số sau khi tan trường, sau đó là tắm rửa, ăn cơm tối và lên giường đi ngủ sau khi nghe vài bản nhạc.
Nhạc tôi nghe là những bài thịnh hành phát trên radio, bạn bè chia sẻ trên các mạng xã hội hoặc bài trên các trang nghe nhạc phổ biến như zing hay nhaccuatui. Trên radio, tôi hay nghe VOV giao thông và xonefm, hai kênh phát nhạc phổ biến nhất bây giờ. Họ phát nhạc kèm với các buổi giao lưu giữa MC và thính giả. Một em gái cấp ba khóc rưng rức, em cô đơn và cảm thấy mình không thể hòa nhập được với bè bạn xung quanh. Một bạn trai cố níu kéo bạn gái khi cô ta muốn chia tay, buông lời sướt mướt và nhờ chương trình gửi lời nhắn, phát nhạc tặng cô ấy. Những chuyện kiểu như vậy diễn ra hầu như suốt ngày.
Tôi không biết cuộc sống của những người khác ra sao, những người đồng trang lứa với tôi sống như thế nào, nhưng ít nhất là tôi cũng cảm thấy mình sống một cuộc sống bình thường. Những gì tôi làm hàng ngày là những gì sách báo, tivi vẫn khuyên nên làm hàng ngày. Nếu cuộc sống là một quả cam thì với cái vỏ này, tôi nghĩ chí ít nhìn mình cũng là một quả cam “thường thường bậc trung”, không xấu mã cũng chẳng sáng láng rực rỡ nổi bật trong giỏ. Chỉ trừ một điều. Ngoài xúc giác, tôi không có giác quan nào khác. Hiểu theo nghĩa đen hay nghĩ ẩn dụ, tuồng như cũng không mấy quan trọng.
Có thể bạn nghĩ không phải là không thể tồn tại một người chỉ có một trong tất cả năm giác quan của con người (tôi không đề cập tới giác quan thứ sáu ở đây) dù rằng điều đó có nghĩa là họ quả thực rất kém may mắn, nhưng tôi muốn nhắc lại điều tôi đã nói tới bên trên, rằng tôi là người bình thường như bao người khác. Mọi chuyện có vẻ sẽ dễ hiểu hơn nếu bạn gán cho tình cảnh của tôi mác “ẩn dụ”.
Có thể những giác quan ấy có tồn tại, nhưng chúng không hoạt động, có lẽ do hỏng hóc hay lỗi kĩ thuật nào đó. Không hẳn là tôi không nghe, không nói, không ngửi, không nếm, chỉ là tôi làm những điều đó một cách hết sức hữu cơ. Giống như là chỉ có vỏ bọc còn phần lõi thì trống rỗng. Thế giới của tôi chỉ có xúc giác, thứ giác quan duy nhất và có lẽ là thiết yếu nhất để tôi biết rằng mình đang tồn tại, như một thực thể hữu hình trên thế giới này. Đó là giác quan duy nhất mà tôi chắc chắn rằng mình đang sử dụng nó với cả thân xác và tinh thần của mình. Tôi không biết việc này diễn ra từ bao giờ, có thể là từ khi tôi sinh ra, cũng có thể từ một thời điểm không xác định nào đó. Có điều, nếu thực sự có một thời điểm chia đôi hai quãng thời gian: có và không có, thì tôi đã không đủ năng lực nhận ra. Khi nhận ra thì tôi đã đang trôi lờ lững trong tình trạng đó từ bao giờ rồi. Có lẽ tôi đã không nhạy cảm, không để ý. Cũng có thể nó giống như một khuyết tật bẩm sinh nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Mỗi khi đi chơi cùng lũ bạn, chúng tôi cười nói những chuyện tầm phào. Mấy đứa con gái chia sẻ các bí quyết mua mĩ phẩm, chăm sóc tóc, da… Hai thằng con trai rủ rê đi xem những bộ phim mới ra mắt, đi phượt dăm ba tỉnh gần thành phố, chụp hình và đăng lên facebook. Đương nhiên khi nào tôi cũng nhiệt tình tham gia cùng tụi bạn. Gì thì gì, trong mắt xã hội, tôi cũng là một người hòa đồng. Về chuyện ăn uống, mấy cô bạn tôi thích các quán cà phê độc và lạ, nhẹ nhàng và thoải mái nói chuyện, không mùi thuốc lá. Còn hai cậu chàng thì thích đi ăn các món mặn: bít tết, mực nướng, nem chua, bia… đại khái như vậy. Tôi thì không có ý kiến gì về chuyện đó. Tôi không đặc biệt thích món nào, cũng chẳng ghét món nào. Trừ việc bị dị ứng với tôm, tôi có thể ăn tất cả các món khác. Và với tôi mà nói thì món nào cũng như nhau cả, chỉ là cách mà con người sử dụng để duy trì sự sống.
Tôi không đặc biệt thân thiết với ai trong số họ. Khi nhìn vào tổng thể, tôi có thể nghĩ: “Phải, mình có một nhóm bạn, chính là họ. Mình đã cùng họ làm điều này điều kia, đi đây đi đó”. Nhưng khi tách rời từng cá nhân để cụ thể hóa tính cách từng người, sở thích, ước mơ hay thói xấu của mỗi người trong số họ, mọi thứ lại trở nên mờ đi như nhìn qua tấm kính cửa sổ trong một ngày mưa lớn. Suốt quãng thời thơ ấu cho tới giai đoạn thanh thiếu niên, tôi chưa từng có mối quan hệ thân thiết với ai tới độ có thể kể rõ ràng, mạch lạc và chi tiết những thứ như vậy. Giống như tôi và tất thảy mọi người xung quanh có một bức màn vô hình ngăn cách. Nhưng tôi không cho điều đó là quan trọng. Dù sao thì, không vì không có mối quan hệ với một ai mà tôi chết đi cả. Trên một phương diện nào đó thì cuộc sống của tôi, cũng như những người khác, là biệt lập. Những sợi dây nối kết tôi với thế giới, cũng như cái cách mối quan hệ giữa tôi và mọi người xung quanh vận hành, chỉ như những vỏ rỗng không lõi. Tôi chỉ cần như thế, đủ để tồn tại.
Như tất cả những cỗ máy khác, quãng thời gian tìm hiểu cách thức vận hành ban đầu luôn thú vị và đầy hào hứng. Nhưng tới khi đã hiểu rõ, mọi thứ chỉ đơn thuần là lặp đi lặp lại một lịch trình đã có sẵn. Từ khi hiểu ra và tự nhắc với mình: “À, đó là cách cuộc sống diễn ra”, tôi nghĩ cuộc sống của tôi sẽ như thế và như thế mãi, cho tới khi xúc giác và hình hài cũng chẳng còn. Tôi cứ thế mà lìa đời, như bao tiền nhân. Vậy mà không.
Vào buổi sáng diễn ra lễ tốt nghiệp, tôi bị tai nạn. Một chiếc xe van và bản nhạc “Highway to hell” của AC/DC đang phát trên iPod. Tình huống cụ thể, tự nó có lẽ không có ý nghĩa gì. Bằng cách này hay cách khác, tôi cũng tới gần cái chết. Thực sự gần để có thể nhìn thấy rõ sự sống của mình đã trôi qua như thế nào. Vào khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình chạy trên một đường mòn dài hun hút. Tôi có thể nghe tiếng bước chân của mình đạp trên đám cỏ phát ra những tiếng loạt xoạt, như đang vội vã đuổi theo một thứ gì, thoang thoảng mùi đất ngai ngái sau cơn mưa, có thể trông thấy trước mắt con đường mòn chạy dài như thu về một điểm, điểm cuối cùng trắng xóa. Nhưng tuyệt nhiên lại chẳng thể trông rõ mình. Cơ hồ như tôi đang chơi một trò chơi nhập vai nào đó và màn hình chỉ hiện ra những gì đang diễn ra trước mắt nhân vật, còn bản thân nhân vật, thì không có hình hài.
Phải chăng là một cuộc đánh đổi?
Tôi nghĩ mãi về sự đánh đổi, hay một cái gì đó giống như sự đánh đổi. Tôi sẽ sống như một linh hồn với đầy đủ những giác quan, chỉ thiếu một hình hài? Mỗi người xung quanh tôi sẽ hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết, như thể tôi có thể soi bóng mình trong họ, nhưng, tôi lại không thể chạm vào họ, và họ cũng không còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi?
Điều ấy rốt cuộc không xảy ra. Sau một tháng nằm viện, tôi về nhà với hình hài nguyên vẹn. Và đặc biệt là, những giác quan cũng quay trở về. Nguyên vẹn.

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét