Hai Chữ " ĐẠI HỌC "


3 NĂM TRƯỚC, KHI TÔI CÒN LÀ SINH VIÊN NĂM NHẤT



… Nhận được giấy báo đậu Đại học, tôi hận không thể đem nó đi khoe khắp nới cho mọi người thấy được kết quả của những ngày miệt mài ôn luyện của tôi đẹp đến nhường nào. Để rồi hồi hộp thu gọn đồ đạc, chất vào vali, đi học ĐẠI HỌC ở Sài Gòn. Thế nhưng ĐẠI HỌC chẳng xa hoa như vậy. Xa nhà, xa ba mẹ, mỗi ngày trôi qua vô cùng nhàm chán. Sáng dậy thì đến lớp, có hôm buồn ngủ quá thì cúp học; tối về lại chơi game, nghe nhạc. Bạn bè thì luôn có cảm giác “bằng mặt chứ không bằng lòng”, nhờ vả thì vui vẻ, nhưng khi không có việc lại như người dưng. Các môn học thì khó nhằn, cố gắng đến mấy cũng phải hồi hộp xem điểm, sợ rớt môn. Rồi thấy đám sinh viên trường khác đi làm, câu lạc bộ này nọ, mình lại chẳng có gì trong tay. Cảm giác thất bại, thua thiệt cứ ngày một lớn hơn. Thế nhưng ngồi suy nghĩ một hồi thấy cũng "chưa tới lúc" lại thôi. Mọi thứ cứ như một vòng tuần hoàn chán ngấy, lặp đi lặp lại không lối thoát. Bốn năm làm sinh viên nghe cứ thấy dài đằng đẵng, hóa ra mới cất bước đi rồi vội ngoảnh lại thấy đã bước sang năm cuối rồi. Vào Đại học để làm gì? Tôi không còn nhớ nữa. Tôi giỏi ở điểm nào, yếu ở đâu, tôi chả rõ. Tôi ngày càng mơ hồ trong chính giấc mơ mà mình từng vẽ ra. Bạn có nhìn thấy hình bóng của chính mình trong những suy nghĩ trên? Bạn có muốn mình cũng sẽ như vậy suốt 4 hay 6 năm Đại học, nơi mà bạn đi đâu cũng chỉ thấy 2 chữ “MỆT MỎI”?
Thời sinh viên ngắn lắm đừng để sau này ra trường ai hỏi cũng lắc đầu nguầy nguậy: "Chán lắm! Đừng hỏi!"
_Awake Your Power_

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét