Tôi đã chọn viên thuốc màu xanh


Tuổi đôi mươi của tôi là một trong những năm tồi tệ nhất của cuộc đời. Lúc đó tôi đang làm một công việc không có tương lai, không có nhiều kỹ năng xã hội và thời gian của tôi bị lãng phí rất nhiều mỗi ngày. Điều này dồn thêm vào một đống trầm cảm, theo sau cùng những suy nghĩ rất đen tối.

Dẫu vậy, tôi luôn giữ cho mình tiến lên từ những sự hài lòng nhỏ giọt xuất phát từ việc chơi game, xem phim và lướt internet một cách vô thức, điều khiến tôi có thể bận rộn một lúc. Nhưng tôi không bao giờ cảm thấy trọn vẹn mỗi khi có khoảng thời gian trống ở giữa. Chính là khi tôi cuối cùng cũng đã thừa nhận với bản thân mình; Tôi cần giúp đỡ.

Lúc đầu, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi căm ghét một cách vô lý những nhóm hỗ trợ công cộng. Tôi không biết tại sao. Tôi nghĩ tại thời điểm đó tôi vẫn còn cảm thấy mình khá đặc biệt; rằng tôi cảm thấy các vấn đề của mình độc đáo hơn và quá khác biệt để cho một nhóm trợ giúp rập khuôn có thể giải quyết.

Với suy nghĩ này, tôi đã truy cập internet và mải mê cho đến khi tôi bắt đầu nhấn vào các trang sau của công cụ tìm kiếm, cố tìm ra một viên ngọc ẩn. Mắt tôi trừng trừng lướt qua tất cả các tiêu đề cho đến khi một đẩy tôi khỏi trạng thái trạng thái trương lực.

"Bạn có cảm thấy như mọi thứ đều vô vọng? Bạn có cảm thấy những giọng nói đều đều xung quanh không thể giúp bạn? Bạn có cần một lối thoát khác không? Click vào đây để tìm hiểu thêm-"

Trong tâm trí tôi ngay lập tức trả lời CÓ cho cả ba. Những câu hỏi đó hoàn toàn đóng đinh vào đầu tôi trong việc mô tả cảm giác của mình.

Chẳng bao lâu tôi được cho một số điện thoại để gọi sắp xếp ghé thăm nhà. Trong cuộc gọi, tôi đã nói với họ về tất cả các vấn đề của mình và cảm giác của tôi. Thêm lời cảnh báo mà tôi cảm thấy quá khác biệt đối với bất kỳ dịch vụ thông thường nào để giúp đỡ. Họ dường như quan tâm đến trường hợp của tôi và hẹn sẽ ghé thăm vào thứ sáu tuần sau.


Thời gian không thể trôi qua nhanh hơn. Tôi thấy mình đang thực sự trông đợi chuyến ghé thăm đó. Đây là nó, tôi tự nghĩ, đây là những gì sẽ là khởi đầu cho phần còn lại của cuộc đời tôi.

Thứ sáu đã tới, và tôi chắc chắn rằng mình không bận việc gì cả. Tôi không chơi game. Tôi dọn dẹp một chỗ trong ngôi nhà bừa bộn của mình để chúng tôi nói chuyện. Tôi thậm chí còn bày biện một số đồ ăn nhẹ.

Khi người đó xuất hiện, ông ta không giống như tôi đã mong đợi. Ông ta là một người đàn ông trông rất nghiêm túc trong bộ vest và cà vạt màu đen, mang theo một chiếc vali nhỏ gọn rất trang trọng. Ông ta trông giống như vệ sĩ của một người quan trọng, chứ không phải loay hoay với một gã nhếch nhác như tôi.

Tôi đã mời ông ấy đồ ăn và đồ uống nhiều lần trong suốt cuộc hẹn, tuy nhiên lần nào ông ta cũng từ chối. Ông ta chỉ ở đây để làm việc, và ông ta nghiêm túc. Bài phát biểu mà ông ấy dành cho tôi thật đáng kinh ngạc. Ông ấy nói về việc tôi là động lực cho mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của mình. Rằng tất cả những điều tồi tệ xảy ra với tôi là trực tiếp hoặc gián tiếp do chính những quyết định tôi đã đưa ra trong suốt cuộc đời mình. Rằng tất cả các quyết định của tôi đã dẫn đến điểm này, và làm thế nào các quyết định trong tương lai của tôi sẽ kéo tôi ra, hoặc giữ cho tôi tiếp tục xuống dốc như bây giờ. Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy tất cả những điều này. Và đó là tất cả sự thật.

Tôi thường cảm thấy như một mớ hỗn độn, và tôi luôn giữ cho ngôi nhà của mình bừa bộn, mà chính là điều củng cố lý tưởng đó. Tôi cảm thấy khủng khiếp khi lãng phí thời gian, nhưng tôi cố tình chọn lãng phí thời gian rảnh mà tôi có. Tôi luôn mệt mỏi, nhưng tôi chọn thức cả đêm và hầu như không ngủ trước khi đi làm. Tôi thực sự là lý do chính cho mọi điều sai lầm trong cuộc sống của tôi.

Tất cả thật hoàn hảo, và đây chính là mọi thứ mà tôi cần, cho đến điểm cuối cùng. Ông bắt đầu tiếp tục về một quyết định cuối cùng mà tôi phải đưa ra. Đó là khi ông ấy rút chiếc vali của mình ra, thứ mà ông đã không hề để tâm gì trước đó. Ông ta mở nó trên bàn cà phê đã dọn sạch của tôi và xoay nó lại. Trong đó là hai viên thuốc, mỗi viên nằm trên một nệm êm ái. Chúng gần như phát sáng dưới lớp vỏ mờ mờ. Tôi nhìn chằm chằm vào chúng. Một viên mang màu đỏ ấm áp mãnh liệt nhất mà tôi từng thấy, viên còn lại là màu xanh mát mẻ đến buốt lạnh.

Tôi nhìn chằm chằm vào chúng trong sự hoài nghi, nhíu mày trước dự đoán tất cả những thứ này là về cái gì. Tôi đã đã tìm ra một nữa trong đầu mình, ý tôi là, ai mà chưa xem 'Ma trận' chứ. Tôi chỉ tò mò hơn về việc ông ta sẽ đưa tôi đi đâu với thứ này.

"Cuộc sống của bạn là một chuỗi các quyết định, quyết định đưa bạn đến thời điểm quan trọng này. Bạn sẽ uống viên mày xanh để thấy cuộc sống của bạn tiếp tục như vậy. Hoặc, bạn sẽ dùng viên màu đỏ và nắm bắt cơ hội để kết thúc chu kỳ đó."

Ông ấy nói tất cả những điều này với khuôn mặt vô cảm, vì vậy tôi đã đáp lại một cách nghiêm túc. Tôi tập trung cao độ khi nhìn vào mỗi lựa chọn.

Tâm trí tôi nghĩ ngay đến viên màu đỏ. Ý tôi là, nó có vẻ như là quyết định chính xác, phải không? Toàn bộ buổi điều trị này là về việc đưa ra quyết định để chuyển tiếp cuộc sống của tôi, và ngừng lựa chọn bị trì trệ. Nhưng sau đó, thực tại xuất hiện. Nếu có điều gì đó tôi học được từ chế độ ăn kiêng thất bại và kế hoạch thay đổi cuộc sống, thì đó là không hề có cách khắc phục nhanh chóng nào trong cuộc sống. Nếu bạn muốn giảm cân, bạn phải chăm chỉ với chế độ ăn kiêng và tập thể dục. Nếu bạn muốn làm giàu, bạn không thể chỉ là những cơ hội kỳ diệu, bạn phải chủ động; và tôi đoán rằng đây là đạo lý của buổi điều trị.

"Tôi sẽ chọn viên xanh," tôi trả lời.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta phản ứng, và lớp vỏ nghiêm túc của ông ta đã rơi xuống nhanh chóng khi hiểu ra những gì tôi vừa nói.

"Cậu có chắc không. Tôi đã ngồi đây nói với cậu rằng để kiểm soát cuộc sống của mình, cậu phải đưa ra quyết định chủ động," ông ấy nói, cố gắng thuyết phục.

Tuy nhiên, bất kể ông ta có thuyết phục đến mức nào, tôi suy nghĩ ra tất cả trong đầu.

"Không, tôi sẽ uống viên xanh. Tôi biết tôi phải đưa ra một quyết định tốt ngay từ bây giờ, điều mà tôi sắp làm đây. Nhưng tôi cũng biết rằng không có những sự sửa chữa kỳ diệu trong cuộc sống. Ngay bây giờ tôi đang đưa ra quyết định lớn đầu tiên của cuộc đời mới. Tôi đang chọn cách khó khăn để mình có thể trưởng thành."

Lúc đầu, ông ta cau có một chút, nhưng sau đó ông nhếch mép, và để lại cho tôi một lưu ý cuối cùng.

"Được rồi, cậu đã đưa ra quyết định của mình-"

Ông đưa cho tôi viên thuốc màu xanh khi nói tiếp.

"Dù sao đi nữa, tôi sẽ để lại cho cậu viên màu đỏ. Nếu cậu cảm thấy như mình cần một lối thoát. Đây luôn là một lựa chọn."

Và với điều đó, ông ta rời đi.

Tôi lấy viên thuốc màu xanh và nuốt nó với chút cặn cà phê còn lại, mỉm cười và có một cái nhìn mới trong cuộc sống. Từ đây, mọi thứ bắt đầu đi lên.

Tôi bắt đầu bằng cách xác định các vấn đề trong cuộc sống của mình. Tôi đã có tất cả những thứ thông thường mà bạn có thể nghĩ đến. Tôi thật tồi tệ trong các tình huống xã hội, đặc biệt là xung quanh phụ nữ. Tôi đã nỗ lực tối đa khoảng 40% trong công việc. Tôi đã sống một cuộc sống lộn xộn, và ăn uống rất khủng khiếp. Tôi sẽ thức cả đêm và lờ đờ trong cả ngày hôm sau.

Lúc đầu tôi đã rất nhiệt tình. Tôi buộc mình vào một chế độ ăn uống lành mạnh, mặc kệ sự phản đối của cơ thể. Tự đốt cháy mình trong công việc, để cho bản thân tiếp nhận một loại kiệt sức mới. Tôi đã tự pha trò về mình trước mặt người khác. Điều này khiến tôi quay trở lại đúng nơi xuất phát, và theo một cách nào đó, khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn trước. Một vực thẳm mới. Tuy nhiên, bất kể tôi bao nhiêu lần tôi chạm tới điểm này, tôi sẽ nhìn vào viên màu đỏ. Điều này sẽ khiến tôi nhớ lại cuộc gặp mặt, và mang lại cảm xúc dâng trào đã truyền cảm hứng cho hành trình mới này của tôi. Tôi sẽ nhớ những niềm tin của mình, đứng dậy và thử lại.

Sau khi nghiên cứu một số lời khuyên hữu ích trên mạng, tôi tìm thấy một triết lý thú vị của Nhật Bản có tên là 'Kaizen'. Đó là nguyên tắc thay đổi rất ít trong cuộc sống của bạn mà bạn hầu như không nhận thấy nó. Điều này giúp ích rất nhiều vì những gì luôn đẩy tôi lại phía sau chính là tâm lý của tôi đã quá sốc trước sự thay đổi đột ngột của hiện trạng và trở lại trạng thái độc hại mặc định của mình. Tôi bắt đầu từ những thứ thật nhỏ. Tôi đã thay đổi một vài thói quen ăn uống không lành mạnh qua một vài thứ tốt hơn. Bất cứ lúc nào tôi muốn tôi đều tự nấu ăn, và tôi bắt đầu chỉ đơn giản là ghi chú tại nơi làm việc.

Một khi tất cả điều này trở thành bản chất tự nhiên thứ hai, tôi bắt đầu thêm vào. Tôi nói 'xin chào' và 'chúc một ngày tốt lành' với nhân viên thu ngân mỗi khi tôi mua sắm. Tôi dọn dẹp một phòng khác nhau mỗi tuần, thay vì cố gắng giải quyết toàn bộ ngôi nhà. Tôi bắt đầu tìm kiếm những nhiệm vụ nhỏ để làm trong công việc. Và bạn biết không, mọi người đã chú ý đến tôi. Đồng nghiệp đột nhiên có hứng thú với tôi. Tôi bắt chuyện với nhiều nhân viên tại các cửa hàng. Và tôi đã bắt đầu được khen ngợi vì những nỗ lực của tôi trong công việc. Tất cả điều này dẫn đến một sự kích thích đáng kinh ngạc mỗi lần, và sự tích cực của tôi tăng lên.

Bây giờ tôi đã kết bạn. Bây giờ tôi đã được tiếp cận để trò chuyện, thay vì bị buộc phải làm việc. Tôi thậm chí đã nhận được một chút chú ý từ những người phụ nữ tò mò.

Viên thuốc đỏ, từng là biểu tượng cho mức tồi tệ nhất của tôi, giờ là biểu tượng cho việc tôi đã đi được bao xa. Tôi giữ nó trong một cái hộp nhỏ trong tủ trên đầu giường và nói với bất cứ ai quan tâm đến câu chuyện của nó.

Điều này không có nghĩa là tôi không bao giờ thất bại cả. Những buổi hẹn hò thất bại. Hiệu suất kém trong công việc. Lộn xộn chất đống trong nhà tôi. Tất cả những điều này bắt đầu kéo tôi trở lại mức thấp nhất. Và mỗi lần, tôi lại nhìn viên thuốc đỏ, sự tò mò tăng lên về những gì nó có thể làm, cám dỗ vuốt ve tôi với lời hứa về một cách khắc phục dễ dàng. Tuy nhiên, tôi sẽ sử dụng những cảm xúc này để nhắc nhở bản thân về thông điệp của nó. Thông điệp của người lạ chẳng được lợi lộc gì đã ban phước cho tôi với động lực này qua ngần ấy năm.

Một hôm, suy nghĩ cuối cùng kia đã thức tỉnh tôi. Tôi chưa bao giờ cảm ơn ông ấy cả. Đây là điều tôi muốn sửa đổi, bây giờ tôi đang thăng hoa trong cuộc sống.

Đầu tiên tôi đã thử tìm kiếm trang web. Tuy nhiên, đường link đã chết. Một điều phổ biến đối với hầu hết các trang web độc lập cũ do sự xuất hiện của đặc tính trung tâm truyền thông xã hội tập trung lớn hơn của internet.Tôi rút điện thoại cũ ra và thử gọi vào số mà tôi đã nhận được từ những năm trước. Tuy nhiên, thuê bao này dường như không được sử dụng nữa. Tôi không từ bỏ. Điều cuối cùng cần thử là bắt đầu lên google tìm xem nó có đổi thương hiệu qua nơi khác không, hoặc xem liệu tôi có thể tìm thấy dấu vết gì trong những trang phía sau ở đâu đó không. Nếu cách thứ hai hiệu quả thì thật là mỉa mai. Nhưng điều này không bao giờ xảy ra.

Khi tôi tìm kiếm, một vài đường link đầu tiên là các tiêu đề chính trên các trang web tin tức. Tim tôi thắt lại khi nhấp chuột vào một trong số chúng.

Bài báo đã đi vào chi tiết về nhóm điều hành dịch vụ. Về chuyện họ là những kẻ cuồng tín cống hiến đời mình cho việc giết người hàng loạt ra sao. Và cách họ đã thuyết phục nhiều người trong tình huống tương tự như tôi tự tử. Lúc đầu tôi nghĩ nó có thể là một nhóm khác sử dụng cùng tên gọi. Một bằng chứng ngoại phạm dễ dàng như những điều tương tự đã từng xảy ra trước đây. Tôi viện dẫn mọi lý do có thể để từ chối sự liên quan của họ, cho đến khi tôi thấy họ đã làm việc này như thế nào.

Đầu tiên, họ sẽ đi tìm những người ở trong tình trạng cuộc sống tồi tệ. Sau đó, họ sẽ cung cấp cho những người đó một sự lựa chọn. Một viên thuốc màu xanh, đó là một loại giả dược đơn giản. Hoặc một viên thuốc màu đỏ, chứa đầy một liều xyanua gây chết người. Mà nếu nuốt phải, sẽ chết ngay sau vài phút.

Bụng tôi chìm xuống đọc tới đây.

Bài báo tiếp tục nói rằng không có người nào sống sót. Tất cả những người liên quan đều bị bắt hoặc được tìm thấy đã chết tại hiện trường, những người đã tự mình uống viên thuốc đỏ.

Điều này khá mâu thuẫn vì tôi chính là bằng chứng sống cho thấy có một người còn sống. Người ta đã không tìm được tôi vì họ đã không lưu giữ giấy tờ chặt chẽ.

Tôi đã bị sốc. Theo một cách nào đó, cuộc đời của tôi được dựa trên một lời nói dối. Họ không phải là một nhóm giúp đỡ. Họ là một lũ lừa đảo, ham muốn giết người. Một giáo phái giết người đã lợi dụng con người trong một thời điểm đen tối của cuộc đời. Một khái niệm đã giúp thúc đẩy tôi đến nơi mình đang đứng tại ngày hôm nay.

Tôi phải rời máy tính nghỉ ngơi một chút, vì vậy tôi đến phòng của mình, ngồi trên giường và nhìn vào viên thuốc đỏ.

Thứ sở hữu giá trị của tôi. Bây giờ là một biểu tượng của cái chết. Nhưng đó là khi tôi có sự thấu tỏ của mình. Viên thuốc đỏ luôn đại diện cho một lối thoát dễ dàng. Một lựa chọn luôn luôn ở đó, nhưng là một lựa chọn không bao giờ thực sự khắc phục bất kỳ vấn đề nào. Nó luôn đại diện cho sự tự vẫn. Một thông điệp mà họ tin là giải pháp hoàn hảo, tuy nhiên đối với tôi đó là một thông điệp dối lừa. Tự tử luôn là một lựa chọn, tuy nhiên đó là giải pháp lâu dài cho một vấn đề tạm thời. Viên thuốc màu xanh đại diện cho hư không. Một lựa chọn không có sự sửa chữa kỳ diệu nào can thiệp vào các vấn đề của bạn, ngoại trừ chính bản thân mình phải tự khắc phục lấy. Một thông điệp vô cùng giá trị với tôi.

Cuối cùng, tôi đã đưa ra quyết định ngừng suy nghĩ về việc liệu họ thực sự là một nhóm giúp đỡ bệnh hoạn với một thông điệp tốt hay một đám những kẻ man rợ. Bởi vì với tôi, theo một cách nào đó, chuyện này không thành vấn đề. Những gì họ đã làm cho tôi là điều tốt nhất từng xảy ra, và thông điệp, mặc dù bây giờ còn bệnh hoạn hơn, cũng chưa bao giờ thực sự thay đổi.

Để chắc chắn rằng nó không thể làm tổn thương đến bất cứ ai, tôi lấy viên thuốc màu đỏ ra khỏi chiếc hộp dễ mở và đặt nó vào một cái khung được hàn kín, trong suốt và treo nó lên tường. Tôi vẫn kể câu chuyện về ý nghĩa của nó, tuy nhiên tôi luôn bỏ qua phần cuối cùng về nguồn gốc thực sự của viên thuốc.

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét