Bắt Trẻ Đồng Xanh - Bài 1



Bắt trẻ đồng xanh, cái tựa nghe lạ lạ. Điều đầu tiên tôi thích ở quyển sách đó là trang bìa. Chỉ toàn là màu xanh lá, và cái dòng chữ “Bắt trẻ đồng xanh” chạy ngang phía trên. Bên dưới là một dòng chữ nhỏ tên tác giả. Chỉ có thể thôi, đơn giản, nhưng tôi thích vậy.
Kiểu như sách của Haruki (Rừng Na-uy, Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời,..) cái tựa “Bắt Trẻ Đồng Xanh” cũng chỉ là một chi tiết rất nhỏ trong câu chuyện. Lời của một bài hát. Hắn tưởng tượng, hắn đứng ở một hòn tảng đá nào đó giữa một cánh đồng lúa mạch xanh ngắt bao la. Bắt tất cả những đứa trẻ chạy ngang qua đó. Đó là một phần trong cuộc nói chuyện với em gái Phoebe của hắn. Khi hắn lẻn về nhà để nói chuyện với em.
Khi đọc những trang đầu, tôi tự hỏi, không biết bản dịch này được thực hiện lúc nào, có lẽ là trước 1975 sao? Nó sử dụng những từ ngữ rất lạ thường trong đời sống ngày nay. Nào là: “khởi sự”, “tì”, “bộ tịch”,… và rất nhiều những từ cũ khác. Các cách dịch thì cũng có hơi hướng cái kiểu phởn đời, mang máng hiện thực phê phán của các cụ Vũ Trọng Phụng, Nam Cao, Nguyễn Công Hoan,.. Cũng lâu rồi tôi không đọc các thể loại đó. – Tôi đọc bản dịch của Phùng Khánh
Phải nói thật là, để đọc hết  cuốn sách này, tôi phải cố gắng trong những trang đầu. Tôi chỉ bắt đầu cảm thấy cuốn hút ở đoạn anh chàng Holden (nhân vật chính) bị đuổi khỏi trường, và trong cái thời điểm ấy, anh ngồi trên đồi để nhìn xuống dưới phía sân bóng của trường. Nơi mà gần như toàn bộ học sinh của trường đang ngồi trên khán đài để theo dõi trận bóng. Đoạn văn nói về việc phải chia li một ngồi trường, mà thật sự, bản thân gã Holden này cũng chẳng ưa gì nổi nó cũng như đa số bọn học sinh tại đó.
NHƯNG TRẬN ĐẤU, TÔI NÀO CÓ ĐỂ MẮT ĐẾN. TÔI TRÈO LÊN ĐÓ CHẲNG QUA CHỈ VÌ TÔI MUỐN CẢM THẤY RÕ HƠN LÀ MÌNH ĐÃ GIÃ TỪ MÃI MÃI CÁI TRƯỜNG CHẾT TIỆT NÀY. GÌ CHỨ CHUYỆN BỊ ĐUỔI TÔI CHẲNG LẠ. NHƯNG TÌNH THỰC, TÔI CHẲNG THIẾT NGHĨ TỚI CHUYỆN PHẢI CUỐN GÓI RA ĐI. TÔI RẤT CĂM CHUYỆN ĐÓ. NHƯNG KHÔNG MỘT PHÚT NÀO THÈM NGHĨ – ĐÓ LÀ CHUYỆN ĐÁNG BUỒN HAY CHẲNG HƠI ĐÂU MÀ BUỒN. NHƯNG MỖI LẦN CHIA TAY VỚI MỘT NƠI NÀO ĐÓ, BAO GIỜ TÔI CŨNG THẤY CẦN PHẢI CẢM NHẬN THẬT RÕ MÌNH ĐÃ THỰC SỰ ĐOẠN TUYỆT VỚI CÁI NƠI MÌNH SẮP SỬA RA ĐI. BẰNG KHÔNG, TÔI VẪN CẢM THẤY BỨT RỨT SUỐT.
Holden, làm tôi nhớ đến anh chàng Supertramp trong cuốn Into the Wild. Holden nhìn đâu cũng thấy những con người “bộ tịch” kiểu hợm hĩnh ấy. Một cái xã hội mà ai cũng phải tỏ ra bộ tịch, không ở đề tài này, thì cũng là đề tài kia. Một anh chàng cố tỏ ra “bảnh” với một cô gái và suốt ngày cứ nói về việc những chiếc xe, một gã đánh piano giỏi, tỏ ra mình rất giỏi, đánh đàn rất bảnh,…
Anh ta ghét bỏ mọi thứ, và gần như toàn bộ nội dung cuốn sách chỉ kể về khoảng thời gian như tầm 2, 3 ngày gì đó sau khi anh quyết định rời khỏi ngôi trường đó. Ngay từ cái đêm anh rời đi, mọi chuyện điên khùng đã xảy ra, xung quanh anh và trong tâm trí anh.
Và mặc dù, anh ghét những con người bộ tịch là thế, những nơi bộ tịch là thế, anh vẫn gặp những con người đó, và đến những nơi đó. Có lẽ vì anh điên, anh điên thiệt. Holden cứ tự nói mình điên trong suốt cuốn sách. Ừ, đúng vậy, có những giai đoạn mà bản thân chúng ta không thể biết được là chúng ta đang làm gì nữa. Và nhìn quanh cái xã hội này, mọi thứ thật hợm hĩnh và ta chỉ muốn thoát ra khỏi đó.
Holden đã gặp nhiều người, và có những cuộc trò chuyện. Có những cuộc trò chuyện thật chả ra gì. Nhưng có những cuộc nói chuyện, thật là sẽ đọng lại trong bạn đấy.
Anh nói chuyện với con bé Sally, còn bồ của ảnh. Ảnh muốn rủ nó đi về một nơi hoang vắng nào đó, sống trong một căn nhà gỗ thuê được, cho tới khi hết tiền. Rồi thì gã sẽ đi kiếm việc để làm.

Dĩ nhiên là con bé Sally đó không đồng ý rồi. Tụi nó mới 16 tuổi. Tụi nó sẽ làm gì cơ chứ, bỏ nhà ra đi và sống kiểu đó sao. Thật điên rồ. Nhưng không, Holden cương quyết là có thể. Nhưng dĩ nhiên là Sally không bao giờ chấp nhận, bởi vì nó thuộc về cái xã hội dị hợm này. Nó bảo Holden hãy nghĩ về chuyện đó sau khi học xong.
Không có sau khi học xong gì hết! Bởi vì lúc đó thì mọi chuyện đã khác. Rất khác.

Tụi nó cãi nhau, con Sally khóc, Holden xin lỗi ríu rít, nhưng chẳng thế cứu vãn tình thế… và rồi con bé ra về.
Một cuộc nói chuyện khác, với ông thầy giáo mà Holden rất quý trọng. Họ nói về cái dốc. Ừ, là cái dốc mà Holden đang bị ngã xuống đó.

Sau đó, Holden đã quyết định là sẽ đi hoang về miền Tây. Trước khi đi, hắn muốn trả lại số tiền đã mượn từ em Phoebe. Hắn hẹn gặp em. Nhưng con bé em của hắn Phoebe, đã nằng nặc đòi đi theo. Dĩ nhiên, làm sao hắn để cho Phoebe đi theo được, nó còn quá nhỏ.  Phoebe dỗi, khóc,… hắn đã phải dỗ dành nó, dẫn đi sở thú, đi chơi cưỡi ngựa trong công viên… để làm hòa… và rồi hắn đã hứa với con bé rằng hắn sẽ không đi nữa… hắn sẽ ở nhà.
Hắn ở nhà thật!
Hắn đã chán ghét cả cái thế giới bộ tích này, nhưng rồi vì đứa em của mình, người mà nó rất yêu quý. Hắn đã ở lại, chấp nhận cái xã hội đó, và quay lại đi học…
Trong toàn bộ cuốn “Bắt trẻ đồng xanh”, Holden luôn thể hiện việc hắn rất yêu thương hai đứa em của mình. Phoebe và một đứa em khác nữa, tên Allie, nhưng bé đã mất lâu trước đó. Hắn luôn mong rằng các bạn có thể thấy được những đứa em đó, để thấy chúng dễ thương thế nào, thông minh thế nào. Hắn rất tự hào về 2 đứa em này.

Thực tình là tôi mong một cái kết khác cơ. Cái kết mà hắn sẽ dỗ dành cho em Phoebe về nhà. Xong hắn sẽ đi thật. Đi về miền Tây nước Mỹ như hắn đã dự định. Và sống một cuộc sống tự tại nào đó. Không phải thấy những thứ bộ tịch xung quanh… 🙂
Nhưng không, dù sao, hắn cũng đã chọn gia đình!
Có nhiều những chi tiết hay ho khác. Nhưng nếu review ra hết thì khi đọc sách các bạn sẽ không còn gì thú vị nữa. Tôi chỉ nêu ra những điểm cá nhân tôi thấy nó hay, và thích. Phần còn lại các bạn hãy đọc và cảm nhận nhé 


Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét