Các nhà nghiên cứu tâm thần học, bệnh lý học etc., dựa trên triệu chứng lâm sàng, đã chỉ ra rằng: cứ mỗi đợt xuân hết hè về, con người lại cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu cứ như là người nghiện thiếu thuốc. Đặc biệt là ở những thành phố lớn, nơi mật độ dân số quá đông gây nên những hệ quả nghiêm trọng như ô nhiễm môi trường, rồi bệnh tật (nội ngay việc nói chuyện mà làm văng nước bọt vào mặt nhau cũng có thể gây nên bệnh cúm gà, cúm lợn); rồi áp lực công việc nặng nề…. Ở một số quốc gia có nền kinh tế đang phát triển và nằm trong khu vực khí hậu nhiệt đới gió mùa như Việt Nam ta thì vấn đề an sinh xã hội, môi trường và sức khoẻ cộng đồng mỗi dịp hè về lại càng trở nên nghiêm trọng và phức tạp. Cụ thể là, tính từ đầu hè năm 2009, nhân dân Hà Nội nói riêng đã trải qua 3 đến 4 đợt nắng nóng gay gắt với nhiệt độ trung bình vào khoảng 37 – 380C, nguồn điện sử dụng cho quạt máy, điều hoà thì không phải lúc nào cũng sẵn vì điện lưới quốc gia đang được ưu tiên cho khu vực sản xuất – kinh doanh, điều này có nghĩa là dân văn phòng chỉ hạnh phúc từ 9h sáng đến 5h chiều thứ Hai đến thứ Sáu, hoặc một số h tăng ca rải rác trong tuần còn đâu thì một khi đã rời khỏi các office building, nhân dân văn phòng vẫn có nguy cơ chịu nóng, chịu khổ như bất kỳ đối tượng cụ già em nhỏ, dân ngu cu đen bốc dỡ cửu vạn, thợ hồ, các bà hàng chợ, các chị osin etc. nào. Ngoài ra, an toàn thực phẩm cũng đang là vấn đề gây chấn động đối với nhân dân thủ đô, chẳng hạn như nhân dân thèm ăn mực chết đi được nhưng lại không dám ăn vì trung tuần tháng 6 vừa qua trên mạng internet nổi trôi một video clip với nội dung các chị các cô hàng mực mang tiếng là hiền dịu, chịu thương chịu khó, hay lam hay làm – đại diện cho một chủng loài quý nhưng không hiếm có tên khoa học là “phụ nữ Việt Nam”, đang chổng mông hì hục tẩy mực ôi thành mực … trắng bằng tạp chất hoá học độc hại.
…
Sống trong đời sống, không thể không nói đến một chữ là chữ ‘duyên’. Các nhà dân tộc học và tôn giáo học (đặc biệt là thuộc chuyên môn Phật pháp) cho rằng cứ hai người bất kỳ mà gặp nhau, quen biết nhau là minh chính cho sự nặng nợ với nhau, đó chính là sự tồn tại của mối nhân duyên phải tu đến mấy đời mới có được. Dòng đời xô đẩy (bên cạnh một số yếu tố khách quan được liệt kê như trên đây, còn có một số yếu tố chủ quan khác có thể là còn sâu xa hơn), đã đưa đẩy một số đối tượng thanh thiếu niên xấp xỉ ưu tú, gần bằng đẹp giai xinh gái gặp mặt nhau trong một ngày tháng 7 tương đối đẹp giời ở thủ đô Hà Nội. Tuy quen biết nhau chưa lâu, nhưng tâm đầu ý hợp cùng với ý chí và nhiệt thành tuổi trẻ, những con người đó đã quyết định cùng nhau sát cánh thực hiện ý nguyện lớn lao của tuổi trẻ là ăn chơi đú đởn, tiên phong khám phá những miền đất mới một cách có tổ chức, có phong trào, có người đầu têu rõ ràng với tên gọi thống nhất “Du Lịch Thác Loạn Đồng Chí Hội” (theo lời giải thích của bang chủ Minh Minh tỷ tỷ, phải lấy chữ ‘thác loạn’ đặt vào vị trí trung tâm để cho hấp dẫn, mới có thể câu kéo được các hot girl và hot boy tham gia, mà nói theo ngôn ngữ marketing là ‘làm thương hiệu’ (branding) và ngôn ngữ văn học hiện đại trong tầng lớp trẻ là ‘làm hàng’ ). Theo tinh thần thác loạn chuộng hàng hot, huyện đảo Cô Tô hiện đang là điểm đến nóng hổi vừa thổi vừa ăn trong giới cộng đồng mạng thuộc box Du lịch – TTVNOL.vn; các thành viên trong Ban chấp hành của Hội đã đi đến quyết định rằng cần phải đến ngay nơi này không thì không xứng đáng và không xứng tầm với cái tên gọi mĩ miều của Hội. Do vậy, theo các bằng chứng lịch sử có ghi lại, trong buổi họp mặt ra mắt đầu tiên của Hội vào hồi 6h ngày 12 tháng 7 năm 2009, nghị quyết Du lịch huyện đảo Cô Tô (Nghị quyết số 01 ra ngày 12/7/2009) đã được đưa ra dưới sự đồng thuận của toàn bộ thành viên trong Hội và hai nhân vật khác không tham gia Hội nhưng có tinh thần hóng hớt, chém gió không khác gì các thành viên trong Hội; quyết định ngày thực hiện cuộc hành trình sẽ là lúc 6h chiều ngày thứ Sáu – 18/7/2009. Thành viên đoàn dự kiến gồm khoảng 16 người; trên tinh thần ăn chắc Ban chấp hành ra quyết định mỗi một thành viên tham gia cần đặt cược 500k để đề phòng trường hợp đăng ký rồi bùng. Trên tinh thần hăm hở của tuổi trẻ, ai nấy cũng hào hứng cam kết sẽ nộp tiền và nộp người đầy đủ trước ngày xuất phát – 17/7/2009. Sau đó thì cuộc họp giải tán vì đã đến hồi vãn tuồng và đặc biệt là giờ ăn trưa, dân tình háo hức hẹn hò nhau vào hồi 17h30 ngày 17/7/2009 tại địa điểm 37 phố Hai Bà Trưng, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Chỉ còn không đầy một tuần nữa là sẽ đến ngày hội ngộ. Ôi Cô Tô biển gọi!
***
Một tuần sau chuyến đi, tổ thu gom rác thuộc Công ty TNHH Một thành viên Cây xanh và Môi trường khu vực phường Lê Đại Hành, quận Hai Bà Trưng, thành phố Hà Nội có nhặt được một cuốn sổ tương đối là đẹp, giở ra bên trong mới biết là một quyển nhật ký đã dùng tới trang cuối cùng (trang cuối ghi ngày 19/7/2009). Với tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp, các cán bộ Công ty mà đang hăng hái và tích cực tham gia phong trào thi đua “Sống và học tập theo tấm gương đạo đức của Hồ Chí Minh”, đã chịu khó mang cuốn nhật ký này trao tận tay Đài truyền hình Con vịt, thuộc Tập đoàn Truyền thông hiệu Con vịt và nhờ họ trao tận tay chủ nhân. Vì vậy, họ đã trích dẫn lên trang web chính thức một số trang trong cuốn nhật ký để ai mà thấy quen quen, đúng với nét chữ và văn phong của mình thì liệu mà đến đài nhận lại. Nếu không, nhà đài cảnh báo, theo như luật định, sau thời hạn một tháng kể từ khi chấm dứt thông báo này thì họ sẽ toàn quyền xử lý với ẩn ý bóng gió rằng sẽ đem bán đồng nát để nâng cao đời sống cho anh chị em trong tổ chức!
-----
Nhật ký thân yêu,
Bây giờ là hồi 24 h30 ngày 17/7/2009, có nghĩa là 0h 30 phút sáng ngày 18/7/2009, do lạnh và ồn quá không ngủ được nên mình đành lồm cồm bò dậy, lôi nhật ký ra hí hoáy vài dòng, chỉ sợ nếu không cầm bút hàng ngày nhỡ đâu lại quên béng mất cách hành văn thì nguy. Với cả, các nhà khoa học cũng đã chỉ ra rồi, viết nhật ký là rất có lợi cho trí óc và hệ thần kinh cũng như quá trình phát triển/ trưởng thành của con người. Chít, lại lan man, mình đang định viết gì ấy nhỉ?
À, nhớ ra rồi! Hiện giờ là 0h 30 phút sáng ngày 18/7 và mình đang ngồi viết nhật ký vì không ngủ được dưới ánh đèn tù mà tù mờ của một căn phòng KARAOKE. Lần đầu tiên trong đời mình ngủ qua đêm ở phòng Karaoke đấy, cứ nghĩ tới việc những đêm khác ở những nơi khác với sự bố trí nội thất y hệt thế này có những màn thác loạn (như trong loạt phóng sự của anh Cường Ozz “Dân chơi Hà Thành” – mà không bít bây giờ anh ấy phiêu bạt phương trời nào rồi nhỉ, có đẻ đái thêm được cái entry xuất thần nào như thế nữa không) là mình lại thấy phấn khích, xúc động mãnh liệt không sao ngủ nổi. (Thế mới bảo là nhiều khi con người có trí tưởng tượng nhạy bén quá cũng là không tốt.) Mình nhìn quanh quất khắp phòng, thấy bà con đang nằm ngủ la liệt, trông cứ như là cái bệnh viện dã chiến thời chống Mỹ. Ngày hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ, cần phải lưu lại để sau này còn có cái mà kể cho con nó nghe vào giờ đi ngủ.
Mình còn nhớ sáng Chủ nhật tuần trước vẫn còn đang hóng hớt đi chụp ảnh hoa sen hoa súng với Du Lịch Thác Loạn Đồng Chí Hội, còn hào hứng bon chen bầu Minh Minh tỷ tỷ làm Bang chủ, còn sững sờ và run rẩy trước một quái kiệt giang hồ tuy đến họp muộn đến cả tiếng nhưng và đặt mông xuống một phát, đít chưa vừa đủ nóng đã ý kiến ý cò đề nghị anh em đáp xe đi đâu đấy xem vịt… thế mà bây giờ mọi người đã chen vai sát cánh nằm ngủ ngon lành bên nhau. Mà sáng nay cũng lạ, hôm qua và sáng nay mưa to dữ dội, đài TW ra rả đưa tin là gió bão đang tiến vào vùng biển Đông, làm dân tình ai nấy cũng đều hoan mang chỉ sợ mất 3tr thuê xe ra đảo Cái Rồng rồi thuê phòng, lập sòng thì đúng là … bó chiếu. Cho nên, sáng nay khi bác Tuấn đến nhà, gọi mình ra bắt trình bày một cách chi tiết về chuyến đi, ví dụ như là phương tiện, chỗ ở, số điện thoại liên lạc khi có vấn đề khẩn cấp xảy ra… thì mình hoảng quá, lên cơn đau tim mà ngất ngay tại chỗ (nhưng bố mẹ mình tiếc tiền nên không chịu đưa mình đưa cấp cứu). Kết quả là VA phải ngồi nhà, hệ quả là cả bạn của VA cũng ngồi nhà
Đến trưa, trời vẫn còn mưa. Mình nhận được tin nhắn, báo chuyến đi bị hủy. Thế là mình yên tâm lên giường đắp chăn, đánh một giấc. Đang mơ là sẽ làm gì với số tiền đáng lẽ ra dùng để đóng phí tham quan thì trời lại tạnh. Nắng vàng rực rỡ, không khí trong lành mát mẻ suốt hai tiếng giời mới ác chứ. Thế là đến khoảng 4h nhận được sms thông báo chuyến đi lại được tiếp tục. Mình phấn khởi đến độ tỉnh cả ngủ, đang đánh răng rửa mặt + chuẩn bị tư trang thì nước từ trên trời lại đổ ào ào xuống. Khỏi phải nói, mình lại yên tâm mở mánh chơi một lèo mấy ván Picachu (lại mơ màng tính đến việc sử dụng những đồng xu đáng lý ra là phí tham quan ntn). Đang chơi ngon lành thì nghe tiếng chân chống của con Sirius của sister đại nhân kêu đánh cạch một cái trước cửa. 3 phút sau, có thêm sự xuất hiện của Minh Minh tỷ tỷ nơi cửa phòng, ướt lướt thướt mà vẫn vui vẻ thông báo: “Dù núi cao nhưng lòng quyết tâm còn cao hơi núuiiii!” (sau đấy là màn độc diễn thác loạn của Minh Minh tỷ tỷ dành tặng riêng cho mình vì chỉ có mình mới biết thưởng thức cái đẹp :p). Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, 3 chị em nắm tay nhau, dung dăng dung dẻ tiến ra đầu ngõ bắt taxi. Có một chị cũng đứng đầu ngõ làm mấy chị em cứ nơm nớp lo sợ là sẽ bị chị ý nhanh chân cướp xe, dè đâu chị ý có quả xe riêng đến đón làm mình thấy có phần xấu hổ trong lòng vì đã nghi oan cho người tốt. Cuối cùng, sau một hồi chờ đợi, mình cũng bắt được taxi và đến điểm hẹn 37 Hai Bà Trưng vào đúng 5h 30 phút.
Khoảng 6h hơn một tí, xe bắt đầu khởi hành. Mình được phân công lên ngồi đầu, cạnh bác tài mà ứ hiểu tại sao. Đây là lần đầu tiên mình ngồi đầu đấy, cảm giác rất lạ, xa lạ hẳn so với cư dân xóm dưới… Lúc xe bắt đầu chạy, trời cũng đã tạnh mưa nhưng đường phố vẫn ẩm ướt, trời vẫn xám xịt. Vừa đúng giờ tan tầm nên dân tình đổ ra đường đông khiếp, hớn ha hớn hở như lũ vịt vừa được thả đồng; mình ngồi trên xe mà cứ thấy run run vì thỉnh thoảng lại có một vài cái xe máy bấm còi inh ỏi, hùng hổ lao trước mũi ô tô. Đến chiều nay mình mới biết rằng lái xe cũng là một nghề đòi hỏi lòng can đảm.
Chắc là vì tâm trạng có phần thấp thỏm, cộng thêm thời tiết mát mẻ nên mình trở nên chóng đói. Thế mà mãi đến 8h mới được xuống xe và ăn gà ở Mạnh Hoạch. Vì lúc tối phải chờ mãi gà mới dọn ra, phải cầm hơn bằng xôi trắng (mà xôi cũng ngon nữa) nên đến giờ mình vẫn còn no – lúc nãy vừa nhắm mắt đã mơ thấy đĩa xôi có thêm đôi cánh cứ bay bập bềnh trước mắt.
Ăn xôi xong, à quên ăn tối xong, Hội lại lục tục kéo nhau lên xe tiếp tục cuộc hành trình. Đi được nửa đường có tiếng ai thều thào thẽ thọt đằng xa gọi với lên “Bác tài ơi, dừng xe dừng xe gấp chỗ nào có bụi rậm nhá!” làm mình nhớ đến chuyện có cô dâu chết trên đường đi Hà Nội – Nghệ An vì vỡ bóng đái do đang mạc váy áo đẹp. Chắc bác tài cũng nghe chuyện này rồi nên cũng hoảng, bèn tăng tốc, dáo dác tìm chỗ dừng xe ngay lập tức (nhưng mà mình biết, chẳng qua bác í sợ … ướt ghế nên mới khẩn trưởng như thế vì nghe đâu xe này là xe mới). Tranh thủ lúc mọi người bận giải quyết vấn đề nhân loại, mình bèn mượn di động của sister đại nhân (di động của mình vẫn còn xiền nhưng sóng hơi kém chứ có phải là mình ki đâu) bấm số nhà nghỉ, nhắc nhở họ về việc chuẩn bị phòng ốc theo lời dặn dò của Minh Minh ka ka (hiện là Phó chủ tịch Hội). Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông tầm khoảng 50 – 60 tuổi trả lời mình, tiện điện thoại của người khác, nên mình lân la hỏi luôn là trên đấy đã hết mưa bão chưa, bác ý trả lời giọng đắc ý lắm “Bọn Hà Nội chúng mày ngu @#Y #)%(*@, bão tan từ đời nào rồi, mai chúng mày cứ phóng tàu ra đảo mái thoải đê. Hí hí hí.” Đoạn mình dập máy, vẫn chưa hoàn hồn trước sự nhiệt thành đột xuất của bác ý thì cửa bên kia đột ngột mở, bác tài xuất hiện (à, hóa ra nãy giờ bác ý hăng hái là vì có mục đích riêng cả đấy), người và ngựa lại tiếp tục lên đường.
Cuối cùng, đúng 12h đêm cũng đến được nơi, Minh Minh tỷ tỷ và sister đại nhân với chức danh trang trọng là Bang chủ và Tổng thư ký hội đảm nhiệm vai trò đối ngoại đủng đỉnh xuống xe, chưa đầy 2 phút sau đã le te chạy ra, mặt hốt hoảng “Bọn hám lợi cho đoàn khác thuê phòng rồi!” Không biết là từ đâu có tiếng than rất chi là ai oán, thảm thiết “Ôi giời là giời ơi là giời ơi là giời ơi, đêm nay tôi biết ngủ đâu bây giờ. Biết thế này mình mang sẵn cái chiếu đi. Ôi giời ơi là giời ơi …” Mấy từ “giời ơi” cuối cùng tan biến vào không khí do có một giọng lạ cất lên, hí hửng và tràn đầy sức sống “Ấy, khoan hãy khóc. Ta là bụt của truyện Tấm Cám đây. Thấy các con đêm hôm khuya khoắt, tình cảnh hết sức éo le khiến ta cũng phải động lòng. Thôi thì thế này, đêm đã khuya, ngày thì sắp đến, ta sẽ cho cả lũ các con ngủ trong phòng karaoke rộng rãi. Sáng ra, các con cho ta xin 300K, mấy đứa chịu hok?” Nói đoạn, dân tình đã ra chiều ưng ý rồi đây, nhưng căn bản đều là cậu ấm cô chiêu nơi thị thành phồn hoa đô hội nên còn ra chiều điệu bộ, ngoe nguẩy cái đầu to bằng quả mít non não bằng hạt nho mà rằng “Ông để bọn cháu từ từ suy nghĩ đã!” rồi lục tục kéo nhau lên xe đi dạo. Cứ đinh ninh rằng, sau một hồi chờ đợi tiên ông sẽ hốt hoảng mà hạ giá nên dân tình cứ đủng đà đủng đỉnh, làm một vòng qua bến cảng, dừng chân trước một nhà nghỉ to đùng, giả đò thuê phòng nghỉ, lân la bắt chuyện làm quen nhưng thấy ở đấy có nhiều chó quá nên cả bọn dông thẳng. Khi quay về nơi có tiên ông ở, thấy cửa đóng then cài nên có nhiều người đâm ra hốt hoảng, chỉ sợ tiên ông chờ lâu quá mà chết vì tuổi đã già, sức đã yếu; đang chuẩn bị khóc thì cửa bật mở, tiên ông hiện ra chói lóa. Dưới sự làm phép của tiên ông, một căn phòng tương đối rộng rãi hiện ra, tiên ông vung cây phất trần một lần nữa, một loạt chiếu, đệm hiện ra đều tăm tắp, thêm một phát vung phất trần khác là cả lũ tự nhiên lăn đùng ra ngủ say như là chết. Mình cũng đã ngủ rồi đấy, nhưng vừa chợp mắt đã mơ thấy đĩa xôi biết bay nên hơi lo trong lòng, cứ sợ có điềm chẳng lành; lại thêm điều hòa chạy mạnh quá nên mình thấy lạnh, rồi vang đâu đấy trong phòng có tiếng ngáy rõ to làm cho mình nhớ bố mẹ quá chừng; mình không ngủ tiếp được nên lôi nhật ký ra viết vài dòng.
Nhìn lại đồng hồ mới biết đã gần 1h sáng rồi. Thôi mình đi ngủ lấy sức đã để ngày mai chiến đấu. Hi vọng ngày mai trời sẽ nắng thật to để chuyến đi được thành công tốt đẹp!
Ngày 18/7/2009
Nhật ký thân yêu,
Sáng nay mình dậy từ rất sớm, khoảng 5h. Vừa mở mắt ra đã thấy mấy bóng đen làm giật cả mình. Sau một hồi nhắm mắt vào, hít thật sâu, đếm từ 1 đến 20 (mình không dám đếm thêm vì sợ lại ngủ thêm giấc nữa thì nguy), mình cũng định thần lại được và nhớ ra mình là ai, đang ở đâu và vì sao ở đó và những người đó là ai… Thế rồi mình ngồi dậy, bò ra chỗ Minh Minh tỷ tỷ, nãy giờ vẫn giữ dáng vẻ bất động, vẻ mặt ngơ ngác với đôi mắt nhìn vào … hư vô. Chờ mãi không thấy tỷ mở lời, mình chán quá đành đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Thấy trong nhà vệ sinh có sẵn tuýp P/S đúng loại mình thích, mình bèn cất ngay tuýp kem của mình đi, nói chung là thanh niên thời đại mới không được phép lãng phí.
Sau khi vệ sinh thân thể đâu vào đấy, mình tự tin bước ra khỏi phòng vệ sinh để đón chào ngày mới thì bị lôi đi xềnh xệch ra khỏi cửa nhà trọ, đến khi dừng lại thì mình đã ở trên bến cảng. Phải nói là mình choáng váng vì khung cảnh hiện ra trước mắt.
Ấy là khung cảnh lao động buổi bình minh bên Cảng Cái Rồng, nhìn những chiếc thuyền của các ngư dân tấp nập cập bến; những sọt, những thúng nặng trĩu sản vật của biển khơi như mực, cá, tôm; đám đông những người bán người mua nhộn nhịp tấp nập trong cái thứ mùi hơi tanh tanh và mặn mòi của biển… mới thấy được vẻ đẹp của lao động nơi những con người bình dị và sống đời vất vả ấy. Rộng lớn hơn khung cảnh lao động bình dị này là biển bao la và bình yên trong sáng sớm, những ngọn núi nhỏ phía xa như vị thần hộ mệnh im lặng, giữ gìn và chứng kiến sự thay đổi của mảnh đất này từ ngàn đời. Phía xa kia, bầu trời và mặt nước kéo dài vô tận, rộng lớn và mênh mông. Đấy là một bức tranh đẹp đến khó tả, trong sự kết hợp hài hòa giữa động và tĩnh, giữa con người với thiên nhiên … Có ngắm nhìn cảnh một buổi họp chợ trên bến cảng trong buổi bình minh mới có thể hiểu ra được vì sao có những con người nguyện cả một đời gắn bó với biển cả và bất kỳ đứa trẻ nào, cũng ít nhất một lần trong đời từng mơ giấc mơ được làm thủy thủ…
Bị mê hoặc bởi cảnh tượng lúc sáng sớm nên mình cứ ngẩn hết cả người ra, đến khi tự chủ lại được thì đã thấy các chị gái tay xách nách mang, tay phải tay trái là các túi mực và ghẹ và bề bề to đùng. Về đến nhà nghỉ thì thấy bác chủ nhà đang đứng buôn chuyện với bà hàng xóm ngay ngoài cửa, giống hệt cảnh bà giúp việc nhà mình ngày trước cứ vào độ 5h chiều là vác ghế đẩu ra ngồi trước cổng, buôn dưa lê bán dưa bở với mấy bà giúp việc các nhà khác. Cảnh nay mà người xưa không còn nữa làm mình nhớ quay nhớ quắt, lòng trùng xuống, chơi vơi….
Các chị trong Hội nhìn thấy bác chủ nhà liền hớn ha hớn hở giơ mấy cái túi to đùng ra mà khoe “Bọn cháu mua ghẹ và mực rẻ lắm bác ạ.” Bác hỏi lại là ghẹ mua thế nào thì có lời đáp 75k/kg, thế là bác chủ nhà đang cười vui vẻ khoe mấy cái răng cửa bị sâu ăn liền biến sắc, hốt hoảng và có phần đau đớn “Ôi dời ôi, chúng mày bị bọn nó lừa rồi. Ghẹ này á, bác mua chỉ có 20K/kg, mà mua về chỉ để nấu canh!” Rồi bác quay đi, lầm bầm nho nhỏ (hầu như chẳng ai nghe thấy, riêng mình có nội công thâm hậu, võ thuật cao cường mới có thể nghe ra) “Cái bọn, nhìn trông cũng đẹp giai xinh gái, sáng sủa mặt mày ra phết mà ngu ra phết. Bị lừa cho mà còn tí ta tí tởn. Bảo làm sao đêm qua thằng chồng mình lừa vào phòng karaoke mà cũng tin, lại còn một hai tin là bụt hiện hình nữa chứ. Ngu cứ phải gọi là … ngang con nhà mình!!!” Nhưng xét về mặt cơ bản, bác vẫn là người tốt nên tuy chê ỏng chê eo cho có chiện làm quà là vậy, chứ bác vẫn cứ chạy đôn chạy đáo khắp mấy nhà hàng xóm, lo bằng được cho Hội mấy khay đá lạnh để giữ cho ghẹ, cho mực được tươi. Lo xong đâu đấy thì cũng vừa đến giờ phải ra tàu để giữ chỗ, dân tình đành tạm hoãn bữa sáng, vai vác ba lô tay khoác túi, bùi ngùi chia tay bác chủ nhà trọ rồi vội vã lên đường.
Cũng may là ra đến nơi tàu vẫn còn chỗ. Sau khi xoay xở đâu vào đấy rồi mới yên tâm hoàn thành nghĩa vụ bữa sáng. Mới đầu, tàu chạy cũng êm vì đang trong vịnh, nên mình thấy trong lòng vô cùng phấn khích. Hôm nay trời nắng to và đẹp, thế mà lúc ở nhà cứ lo trời bão, đúng là ngu ngốc, tốn không biết bao nhiêu là nơ ron thần kinh không cần thiết. Nhưng đi được một lúc, ra khỏi nơi khuất gió là tàu bắt đầu lắc lư, tròng trành rất dữ làm mình say đứ đử, trong người nôn nao khó chịu cứ như là phải gió. Trong trạng thái mê man, mệt mỏi vô độ mình đã bỏ lỡ nhiều màn hay ho. Chẳng hạn như là được gặp các hot girl từ dưới xuôi về, nghe đâu là hot đến chín cả trứng đà điểu làm cho mình cứ phải gọi là tiếc hùi hụi vì trong đời, ngoài hot boy ra, mình chỉ thích mỗi hot girl thôi đấy! (Nhắc đến hot girl là mình lại muốn được lên Mega Star. Mà phải lên ngay lập tức không là hết mùa hè, không còn được ngắm các em diện quần sót, và thế là mùa hè của mình lại hóa ra là uổng phí, và thế là tuổi thanh xuân của mình sẽ trôi qua vô vị…) Mà nghe đâu Ban chấp hành Hội còn có màn gặp gỡ, giao lưu với doanh nhân trẻ có viên ngọc trai trị giá 40tr gì đó. Nghe nói là cũng rất hấp dẫn vì anh này dưới sự miêu tả và ngưỡng mộ của các nhân cũng là một hot man, có giấy chứng nhận của chính quyền cấp tỉnh or thành phố hẳn hoi.
Sau 3 tiếng đồng hồ vượt 60 cây số đường biển, cuối cùng đảo Cô Tô cũng hiện ra trước mắt một màu xanh mướt. Nghe phong thanh ở hàng ghế sau có anh bộ đội gọi di động về cho doanh trại báo cơm làm mình tỉnh cả người. Tàu tiến đến gần cầu cảng cũng không lắc lư nữa mà phóng rất êm vào bến, sau một hồi vật vã với sóng gió, ai nấy cũng nhanh nhẹn đóng gói đồ đạc rời tàu. Vừa mới đặt chân lên đất liền, phi hành đoàn đã bị bủa vây bởi một rừng xe máy, trong khi các chú các bác xe ôm nở nụ cười trời long đất lở, đon đả mời chào “Em ơi/Cháu ơi lên xe anh/chú đi. Dim 3, mỗi đứa lấy giá rẻ có 5K thôi.” “Bọn cháu muốn tìm nhà nghỉ, đi đâu cũng 5K hả chú?” “Uh, chú đưa các cháu đến nhà nghỉ ở trung tâm thị trấn, view nhìn ra biển, đẹp mê ly, cứ như là resort, chỉ 5K thôi!” Cả bọn hí hửng leo lên xe, các chú rồ ga phóng về phía trước, người và xe như mọc cánh, bay bay trên mặt đường, mình hoảng quá cố trấn tĩnh bằng cách hít thật sau, rồi đếm nhẩm từ 1 đến 100 nhưng mới đến số 20 thì xe đã dừng đánh xịch một phát, các chú xòe tay ra, không thừa động tác nào, đúng là pờ rồ. Mà dân xe ôm trên đảo rất là đoàn kết chứ không có hiện tượng tranh giàn, dèm pha, ghen tị như ở nhiều địa phương khác. Cứ bảo là dân thành phố học rộng hiểu nhiều chứ mình thấy không ai có đầu óc như mấy ông xe ôm trên đảo Cô Tô này,mà nói chung cũng vì cái khó ló cái khôn thôi. Cứ nghĩ tới cảnh vợ đẻ, ông nào ông nấy một thân một mình cõng bà vợ ngót nghét tạ rưỡi thì không khôn lên sao được!!!
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, cuối cùng bà con cũng tìm được một chỗ trú chân hợp lý, sạch sẽ và thoáng đãng mà nhất là có view nhìn ra biển. Sau khi đặt hành lý xuống, tắm giặt xong cũng là lúc cái dạ dày lên tiếng. Bà con tuy mệt mỏi vì di chuyển nhưng vẫn không tài nào cưỡng lại được tiếng gọi đầy ma lực của ghẹ và mực. Thế là không ai bảo ai, trong một buổi trưa đầy nắng và gió trên huyện đảo Cô Tô, có mười con người vừa đi vừa nhảy lò cò, nói cười rộn rã khắp cả một đoạn đường phố huyện. Bước vào quán ăn, thấy trên bàn đã dọn sẵn hai đĩa ghẹ luộc to đùng, những con ghẹ chín đỏ hiền lành xếp chồng lên nhau như mời gọi, như muốn nói: “I give my life to you! I’m yours!!!”; nhìn vào mắt mọi người, mình thấy một niềm vui hân hoan không sao diễn đạt thành lời, chỉ biết nói rằng trong những đôi mắt ấy mình nhìn thấy toàn ghẹ là ghẹ. Đại diện cho DLTLDCH, Minh Minh tỷ tỷ long trọng đứng lên phát biểu ý kiến. Tuy nhiên, tiếng nói của tỷ nhanh chóng bị lấn át bởi tiếng cắn và tiếng mút. Trước tốc độ và tinh thần làm việc hiệu quả và hết mình của các đồng đội, Minh Minh tỷ tỷ hốt hoảng dừng ngay bài phát biểu để bắt đầu tấn công vào đĩa ghẹ, chỉ sợ nếu không thay đổi phương án nhanh chóng thì sẽ chẳng còn gì trong chốc lát. Tuy nhiên, phải nói rằng tỷ cũng đã quá lo xa, vì tuy có sự nhiệt tình và chuyên nghiệp của tuổi trẻ, nhưng do quân số ghẹ và người có phần quá chênh lệch mà vô số chiến sĩ đã gục ngã, giơ tay đầu hàng trước số phận. Trước tình hình đó, Minh Minh tỷ tỷ và các thành viên trong BCH đã quy định những chiến sĩ còn lại không được gặm + mút cẳng ghẹ nữa mà phải chuyển ngay đến phần thân. Tuy nhiên, sau khi vật vã chiến đấu với đám ghẹ là đến bề bề và mực xào. Và hậu quả là sau khi rời khỏi vẫn còn thừa rất nhiều thức ăn, rất chi là lãng phí. Quả thực trong đời mình chưa bao giờ lại cảm thấy ăn hải sản khổ như thế này, thật là có lỗi với những người phải ngồi nhà và nhịn ăn hải sản bữa trưa nay.
Vì ăn no quá nên mình nghĩ ai cũng có mong muốn được đánh ngay một giấc như mình. Tuy chẳng có điện đóm gì nhưng gió biển thổi vào mát rượi nên mọi người ngủ say sưa. Đến khoảng 3h thì gió đổi hướng nên tỉnh giấc mà dậy và quyết định đi chơi.
***
Sau khi lựa chọn giữa các phương án thuê xe ôm chở và thuê xe tự đi, DLTLDCH quyết định thuê lấy 4 con xe để đi vi vu vòng quanh đảo. Với tiêu chí không bỏ sót bất kỳ danh lam thắng cảnh nào trên hòn đảo rộng hơn 4000km2 nên BCH quyết định trước tiên phải tiến hành công tác nghiên cứu bản đồ. Được biết toàn huyện lị chỉ có duy nhất một tấm bản đồ do một cán bộ nữ trông giữ, do tính chất quý và hiếm của nó nên đi đâu cán bộ cũng mang theo bên mình, giữ gìn và nâng niu như đống cổ phiếu đang chờ ngày hồi giá. Chiều thứ Bảy hôm nay là một ngày đẹp giời, tuy Hội đã cắt cử một đội viên mang cơm nắm, nước khoáng la Vie ngồi túc trực trước cửa phòng làm việc của cán bộ nữ cốt cán kia nhưng vị nữ cán bộ về nhà ngủ trưa mãi mà vẫn không thấy quay trở lại. Đến đúng 3h30 – giờ Hoàng Đạo, Hội quyết định lên đường dựa trên sự chỉ dẫn sơ bộ của bác chủ nhà trọ và mấy ông chủ cho thuê xe.
Đường đi trên đảo vắng vẻ, gió lồng lộng thổi đẩy xe đi vun vút. Đương phóng, nhìn sang tay phải, ở phía sau lùm cây là một bờ biển rất đẹp. Tò mò và thích thú, cả đoàn dừng lại, chạy ngay xuống. Quả nhiên Cô Tô là một hòn đảo được thiên nhiên ưu ái cho những bãi biển đẹp tuyệt vời. Cát trắng mịn và nước thì trong đến mức nhìn rõ được bàn chân mình.
Nắng vàng rực rỡ biển xanh lại thêm cả bãi biển hoang vu không một bóng người khiến dân tình vô cùng thích thú, hò hét nhảy múa, tự sướng theo các kiểu khác nhau. Sau một hồi tự sướng và lưỡng lự một lúc, mọi người quyết định chụp vài pô lưu niệm làm quà cho các họ hàng và bè bạn gần xa rồi tiếp tục lên đường thăm thú đảo rồi mới trở lại bãi này tắm sau cùng. Thế là dân ta dàn hàng ngang chụp ảnh, quần cộc ống cao ống thấp, mũ cối mũ nan, mặt mày hí ha hí hửng cứ như bà con nông dân trúng giải độc đắc của hãng phân bón Lâm Thao được suất ra biển chơi vài ngày.
Điểm đến tiếp theo là cảng quân sự Bắc Vàn, nghe nói chỉ khoảng 5 chục năm nữa thôi là nơi đây sẽ thuộc diện ‘bất khả xâm phạm’ như cảng Cam Ranh nên dân tình muốn tranh thủ thời gian. Sau một hồi vòng vèo đường đồi quanh co, có những đoạn đi xuyên qua rừng nguyên sinh nơi có những mạng nhện to gần bằng cái mâm cơm giăng giữa hai tán cây cổ thụ to lớn vô cùng kỳ thú. Gần đến cảng có một đoạn đường hơi xấu, lầy lội bùn đất, suýt tí nữa là được chứng kiến cảnh đại gia Hội phó và kiều nữ Hạnh Nhân lao theo xe xuống dưới bờ biển (đường cách bờ biển cũng phải 3 – 4 m), cũng hay là cái xe máy nó còn nặng nợ với đời, không chịu nghe theo lời của người điều khiển phương tiện giao thông nên đã dừng lại nơi mép đường. Mình thì mình cứ thấy tiêng tiếc trong lòng vì cảnh này hứa hẹn sẽ vô cùng kỳ thú, phải nói là cả đời mình chưa được chứng kiến lần nào.
Ngắm biển ở cảng quân sự cũng rất đẹp, nước biển chắc là phải sâu lắm nên dân tình trong Hội mới dàn hàng ngang ngồi xổm, tay chống cằm định chờ xem có cái tàu ngầm nào hiện ra hay không. Trong lúc chờ đợi, một số thành viên ngồi lâu tê chân mới lôi máy ảnh ra tự sướng. Những người còn lại thấy thế bỗng dưng bứt rứt trong người, cũng đua đòi tập tành đứng mẫu. Sau một hồi thì bỗng nhiên có có người à lên một tiếng, hoan hỉ chỉ vào một tấm bảng xi măng với dòng chữ đã bị mưa gió làm mờ “Cấm quay phim, chụp ảnh dưới mọi hình thức”. Dân tình sợ quá vì đã lỡ chụp ảnh rồi, nếu h mà có cái xe tăng nào xuất hiện thì tiêu. Chẳng nói chẳng rằng, mới ba chân bốn cẳng chạy ra xe chuồn vội.
Phóng ra khỏi cảng quân sự với tốc độ tối đa cho phép dành cho xe máy trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, đến khi tỉnh lại đoàn đã thấy mình dừng lại sau một chiếc xe ô tô bị bỏ hoang. Tò mò, cả đoàn vội xuống xe đi loanh quanh thì bỗng thấy một thanh niên trẻ nằm dài trên bãi cỏ, dưới mấy gốc cây to, mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Mình tò mò quá, nhìn theo hướng nhìn của người thanh niên kia, thì ra phía trước là một vài cô gái diện bikini vô cùng bắt mắt đang chạy lạch bà lạch bạch trên bãi biển.
Gần ngay đó có một chiếc tàu cá khá to, nhìn vào trong thấy một chú đang nằm dài sưởi nắng và tranh thủ đọc “Shin – cậu bé bút chì” và cười khanh khách làm cho mình nhớ lại những ngày tháng cũ khi truyện này còn chưa bị cấm lưu hành, trong lòng không tránh khỏi có phần lưu luyến. Đánh mắt xa hơn nữa, mình thấy sóng biển ì ào vỗ bờ, bãi tắm này có sóng chứ không như bãi tắm trước nên nó cũng nổi tiếng hơn, chả thế mà có nhiều gái thế. Đặc sắc nhất là cảnh một đôi trai gái trẻ đang xây lâu đài cát trên biển, anh thì xây lâu đài còn chị thì cầm ô che cho anh đỡ bị cháy nắng. Cảnh tượng lãng mạn ấy vô cùng đẹp đẽ, rất đáng để đưa vào video clip của anh Đan Trường, chắc là hôm nào mình phải viết thư cho anh ý mới được. Trước khi từ giã bãi tắm Vàn Chải đẹp đẽ với những cô nàng xinh xắn, mình đã cố gắng lưu vào trong trí nhớ hình ảnh này.
Điểm đến tiếp theo là ngọn hải đăng nổi tiếng có view đẹp nhất nhì Việt Nam. Đường đi lên khá dốc nên có đoạn mình bị bắt xuống đi bộ, chứ mình là mình nghĩ thả mỗi mình chị Lina xuống là xe thừa sức leo đến đỉnh. Lên đến nơi thấy mấy anh giai đang đá bóng; đại diện Hội, Minh Minh tỷ tỷ cất lời chào hỏi và trao quà lưu niệm cho các chiến sĩ nơi biên cương hải đảo. Các chú với tinh thần bộ đội cụ Hồ nở nụ cười niềm nở mời khách vào nhà bật quạt điện (phải nhớ rằng lúc ấy đang giờ cắt điện) mát lạnh chạy bằng nguồn năng lượng mặt trời, mời khách uống miếng nước ăn miếng bánh. Sau một hồi đưa đẩy, đến hồi chuyện vãn các chú giục “Mời các anh em leo lên gác thăm quan rồi về để bọn này còn cơm nước không muộn.” Leo lên ngọn hải đăng mới hiểu được vì sao nơi này được biết đến như là hải đăng có view đẹp nhất nhì VN; từ đây có thể nhìn bao quát cả huyện đảo Cô Tô, phủ kín hòn đảo là một màu xanh mướt của cây cối, rồi bao bọc bên ngoài màu xanh lá là sắc xanh dương của biển khơi, đâu đó là một vài con tàu neo đậu rải rác như món đồ chơi của cậu bé con. Trung tâm huyện thì ở tít phía xa kia, nơi có một loạt những căn nhà bé xiu xíu xếp hàng như mô hình thu nhỏ. Ngước nhìn lên là cả một bầu trời bao la có màu xanh lơ, một vài cụm mấy trắng lười nhác buông mình trôi lững lờ theo gió.
Nhìn thẳng xuống có thể thấy con đường mòn lấp ló giữa rừng cây dẫn vào sân ngọn hải đăng nơi các chú bộ đội đang cởi trần, diện quần đùi tập tâng bóng chuyền; các chị trong Hội (trừ mình ra :)) ) trước cảnh tượng kỳ thú này của thiên nhiên liền vội lôi máy ảnh ra zoom to zoom nhỏ rồi bấm lia lịa. Bỗng nhiên một chị kêu lên “Ối” một tiếng thật chóe (mà mình ngờ tiếng kêu này xuất phát từ cô nương Tuyết Bạch :p), run rẩy chỉ ngón tay xuống dưới hơi chếch sang phía bên phải. Lập tức tất cả các cặp mắt còn lại đổ dồn theo hướng chỉ tay. Oh thì ra, dưới kia, bên cạnh gốc cây có một quả mít, to lắm, đang nằm đó mời gọi, đứng từ trên này cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt của nó. Một phản xạ tự nhiên thôi, dân tình há hết cả mồm ra, nước dãi chảy tong tỏng, rơi xuống mặt sân xi măng tạo thành những tiếng tí tách khiến các chú cứ tưởng là có mưa vội vàng bỏ bóng đấy chạy như ma đuổi đi cất quần áo… Nhìn mãi, ngắm mãi cũng đến lúc quyết định, vì đùn đẩy nhau không ai chịu xuống nên Hội quyết định tất cả cùng xuống luôn một lượt, xuống đến nơi, tất cả xếp hàng ngang, thẽ thọt:
_ Các anh ơi, cho bọn em quả mít nhé?
_ Quả mít nào cơ?
_ Ơ, cái quả mít ở dưới gốc cây mít ấy. Em nghĩ mít bộ đội chắc được nuôi cũng tốt (bộ đội làm gì cũng giỏi muh), với lại cả đời em chưa ăn mít bộ đội trồng bao giờ. Các anh cho em nhé, để em về ăn thử rồi còn khoe với chúng bạn cho bọn nó thòm thèm.
Lúc này, mình quay sang đã thấy chị Lina đang len lén đưa tay lên chùi mép rồi phủi phủi vào áo người bên cạnh (hình như lúc ấy là A Vinh công tử – em chị Lina, người từ bé đã quen với cảnh bị chị chùi … vào áo), vì có người lạ ở đấy nên mình ngại, không lên tiếng bảo vệ công lý. Có nhật ký này chứng giám, về cơ bản mình là người tốt!
Im lặng.
_ Kìa anh, anh nói gì đi. Anh đừng im lìm thế, em sợ!
Thở dài.
_ Em cũng muốn lắm nhưng không được đâu. Mấy quả trước ăn hết sạch rồi mà không phần sếp. Quả này là quả cuối cùng, nếu xử nốt mai sếp về sếp biết thì ông ý oánh chết. Ông này hồi nhỏ có lên Thiếu Lâm Tự tận bên Trung Quốc học võ, nếu em bị đánh gẫy răng, không cưới được vợ thì ai chịu? Các chị là gái già, không đền nổi đâu!
Gật gật.
_ Thôi đến giờ cơm nước rồi, các anh chị về thong thả nhớ. Mít này ngon lắm, không cho được đâu.
Nuốt nước bọt đồng loạt.
Đã nói đến thế thì còn gì để lưu luyến nữa đâu (trừ quả mít). Nên khi đã yên vị trên xe, xe bắt đầu nổ máy thì không ai bảo ai, mười cái đầu quay lại, vẫy tay chào … mít lần cuối. Xe đi được một đoạn, còn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm vẳng lại từ phía sau.
Không khí lúc sau đó trùng hẳn xuống vì mọi người vẫn còn tiếc quả mít. Để cho vơi sầu, Hội quyết định quay trở lại bãi biển lúc trước để tắm. Khi đến nơi, trời cũng đã về chiều muộn. Biển lúc hoàng hôn thật đẹp, bãi cát và mặt nước phẳng lặng và yên tĩnh, trên vòm trời là những sắc màu khác nhau … thật là khó diễn tả.
Ngay lập tức dân tình đổ ào xuống tắm, vừa tắm vừa ngắm hoàng hôn, vừa thòm thèm nhớ đến quả mít và háo hức đếm giờ đến bữa tối. Đang vui vẻ nghịch nước thì bỗng từ ngoài khơi xa có một vật xuất hiện. Hôm ấy có gió nên chẳng mấy chốc gió biển đã đưa vật dạt vào chỗ đám người. Thì ra, đó là một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một con khỉ mặt mũi giống hệt như người (mà bây giờ mình nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy nó giống chị Lina. Mà lại còn thông minh, lúc mình chụp ảnh nó còn biết đưa tay lên vẫy. Định bắt về tặng an Kekek làm quà, để bao giờ mà bị vợ mắng còn có đối tượng xả stress), có đít màu xanh như màu quần jeans nhìn trông rất là xinh.
Tò mò, dân tình lội bì bõm (vì không bít bơi) lại gần con khỉ, có người mạnh dạn giơ tay ra định lân la làm quen. Nào ngờ, con khỉ tưởng bị người lạ sàm sỡ, liền cúi xuống cắn cho một phát vào tay đau điếng. Bị cắn đau, người này hét lên một tiếng khiến dân tình vô cùng hoảng hốt, lợi dụng tình huống hỗn loạn, con khỉ liền lôi ngay từ trong thuyền da hai mái chéo và chèo một mạch vào bờ rồi chạy trốn vào lùm cây. Mình nhìn thấy cảnh này rất rõ và có thể miêu tả chi tiết đến thế vì lúc ấy đang đứng trên bờ, nhưng chắc là mấy hôm nữa kể chuyện này làm quà cho các bạn Hà Nội thì chẳng có ai tin mất. Cái bọn ngu dốt ấy thể nào cũng cãi nhem nhẻm là “Ở biển thì làm gì có khi!”. Đấy, bao giờ cái sự dốt nát cũng đi kèm với cái sự cố chấp là vì thế!
Mãi một lúc sau khi đám người định thần lại được thì trời cũng đã tối, mặt trời đã lặn, bụng đã bắt đầu kêu. Minh Minh tỷ tỷ, bằng tài lãnh đạo thiên bẩm, lên tiếng kêu gọi mọi người bỏ biển, đồng loạt lên bờ để ra về. Sau khi khăn gói đàng hoàng chuẩn bị xuất phát thì mới phát hiện ra là tỷ làm mất chìa khóa xe. Lập tức, tất cả lại bấn loạn lên, nhìn quanh chỉ thấy một màu lo lắng, và hoảng hốt. Chắc là con khỉ lúc nãy thù dai nên trộm mất cái khóa xe rồi, đúng là giống cái ở đâu cũng giống y như nhau bất kể ngoại hình >.< Đang tính đến phương án gọi điện thoại ra ngoài Hà Nội, để trung tâm cứu hộ xe cộ phái một chiếc trực thăng đến cẩu con xe mới cóong về trả cho chủ thì bỗng nhiên cái xe nổ máy ầm ầm. Thì ra, trong lúc mọi người đang vò đầu bứt tai đến sắp rụng hết tóc thì Nguyên Nặng sư huynh đã mon men lại gần, không biết là bỏ nhỏ câu gì với cái xe mà bỗng nhiên nó lại nổ máy ầm ầm cứ như không. Đúng thật, Cô Tô chính là hòn đảo của những phép màu!
Chả nói cũng biết, đường về nhà trọ không gặp bất kỳ trở ngại nào, cả đoàn tiến về nhà trọ vừa kịp giờ cơm. Ra đến nơi, đã thấy bà chủ nhà hàng dọn sẵn ra hai đĩa rau muống luộc. Sau một hồi chờ đợi, tự bưng ra nào cơm nào cà nào chè 00, cuối cùng các món ăn cũng được đưa ra. Lúc nãy có món sò xào, canh cá nhưng điểm nhấn phải nói đến đĩa mực luộc. Mình nhớ là vào mùa hè năm 2004 mình cũng đã được ăn đĩa mực ngon ngang ngửa thế này ở Cửa Lò nhưng từ ngày đấy đến hôm nay cũng đã 5 năm rồi còn gì. Ôi những kỷ niệm tốt đẹp bao giờ cũng còn mãi trong tâm trí người ta!
Ăn no xong, cả đoàn quyết định đi uống nước tráng miệng cho đỡ hôi mồm, sâu răng. Mỗi tội xung quanh trung tâm chỉ toàn là quán ăn mà không có quán nước, mà lúc chiều có nhớ là đã đi qua một quán cafe nằm ngay sát ruộng. Thế là cả đoàn hăm hở leo lên xe, quyết tâm vượt quãng đường dài đến chục cây số để đến được nơi cần đến. Đường nông thôn rất tối, mới 8h mà cứ như là đã nửa đêm, từ trên xe mình ngoái nhìn lại phía sau chỉ thấy một màu đen hun hút – rất đáng sợ. Thỉnh thoảng, có mấy con đom đóm bay lập lòe trước mắt khiến cho khung cảnh thêm phần thuyết phục. Cứ nghĩ nếu có ai bị giết ở đây thì không khéo sáng ngày mai cũng không tìm thấy xác :-))
Đến đến nơi, nhạc nhẽo xập xình rất hấp dẫn. Khung cảnh thơ mộng ban sáng được thay thế bởi khung cảnh rất chi là mê hoặc. Đèn đóm được bố trí sao cho chỗ tối chỗ sáng rất hợp lý, khung cảnh chả khác gì cái New Centuary hồi xưa (mặc dù mình chưa vào bao giờ nhưng mình biết vì trực giác của mình tốt). Sau khi đã yên vị thì một em tiếp viên trẻ đẹp, nhìn trông rất cute bước ra hầu chuyện. Hỏi em ở đây có đặc sản gì.
Em ý trả lời có mỗi một thứ thì có gọi là đặc sản không. Hội Thác Loạn rất xứng đáng với tên gọi tự đặt, quả quyết rằng thế thì ắt hẳn là đặc sản rồi nên mới mạnh bạo bảo em ý phục vụ đi. Sau một hồi chờ đợi, em đưa ra một lô chai chè xanh 0 độ và một đĩa hạt dưa. Sau một hồi uống nước và nhai hạt dưa, ngắm ếch nhái chạy nhảy tung tăng trong vườn … Minh Minh tỷ tỷ quyết định đã đến giờ đi ngủ nên lùa mọi người đứng lên ra về. Lúc tính tiền mọi người mới ngớ cả người ra, thì ra một đĩa hạt dưa ỉu có giá 25k, một chai chà chanh có giá 10k. Mọi người cứ chê ỏng chê eo là đắt, ùm xùm hết cả lên nhưng mình thấy thế này là vô cùng hợp lý vì có tiếp viên trẻ đẹp dễ thương ra phục vụ, view lại đẹp, được gần gũi với thiên nhiên. Mà chủ quán nhìn dễ gần thế còn kêu ca gì nữa!
Về đến nhà trọ đã hơn 10 giờ, đứng đợi trước cửa nhà, mặt hầm hầm, tay lăm lăm cây roi vung vẩy là hai ông chủ xe (trong đó có chiếc xe bị mất khóa). Chưa kịp hiểu mô tê ra làm sao thì đã có giọng nói cất lên: “Giỏi nhỉ, đi chơi giờ này mới về. Biết mấy giờ rồi không? Hả? Hả?” Cả lũ đần thối hết cả ra, đang động não để nghĩ ra lý do biện minh cho việc về muộn thì chú còn lại lên tiếng: “À, các anh chị bây giờ lớn rồi nên chả thèm xem ai ra gì đúng không? Đi đâu là không buồn nói năng gì đúng không? Nói cho mà biết nhé, cái roi này được truyền từ đời cụ lại đấy, vụt vào mông là đau phải biết…” Nói tóm lại là một bài diễn thuyết không có điểm dừng như ngày trước ở bên đất nước Cuba xa xôi, có một nhân vật truyền thuyết tên là Fidel Castro, nhân vật này có công phu thâm hậu đến mức từng có bài diễn thuyết dài hàng chục giờ đồng hồ mà không văng một miếng nước bọt nào. Cả ngày đi chơi rồi nên cả nhóm cũng đã thấm mệt, dù có yêu quý các chú như bố mẹ ở nhà (vì bố mẹ ở nhà cũng có cây roi từ mấy đời truyền lại, thường hay để trên bàn thờ vì là bảo bối gia truyền muh, bố mẹ mình là bố mẹ mình hứa rồi, sau này đứa nào đi lấy chồng trước thì sẽ được cái roi ấy làm của hồi môn, nhà không có con trai nên không thể lưu hành nội bộ được, nên bố mẹ cũng cứ phải gọi là tiếc lắm), mọi người cũng lén lút chuồn vào nhà đi ngủ, để mặc các chú tự nhiên giữa đêm trời đầy sao và trăng thanh gió mát…
Nói chung hôm nay là một ngày bổ ích, tuy là mệt mỏi nhưng lại rất là vui. Mình hi vọng ngày mai – ngày cuối cùng của chuyến đi, mọi chuyện cũng diễn ra tốt đẹp như thế. Thôi mình khóa sổ đi ngủ lấy sức đã. Hí hí
ABOUT THE AUTHOR
tôi là ai . tỉnh nguyễn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét