Tỉnh táo nhé các thủ khoa trường y


Đêm về khuya, sau một ca trực mệt nhoài nhưng không ngủ được vì lo lắng cho thế hệ tương lai, trong đó có em gái anh.
Anh là 1 sinh viên Y Hà Nội. Nếu nhìn từ bên ngoài, nhìn từ góc độ các em, những cựu học sinh cấp 3 đang chuẩn bị vào trường, thật là đáng ngưỡng mộ. Bọn anh, cũng từng là những kẻ học giỏi nhất lớp, nhất trường, nhất huyện thị xã trấn, cũng từng cọ xát với thanh niên ưu tú các nơi, thậm chí nước ngoài.
Và rồi bọn anh về đây. Nơi này, ngôi trường bề dày lịch sử to nhì Việt quốc, đại học Y Hà Nội.
Nửa tự hào, nửa buồn man mác khi nghĩ lại, vì nhiều lúc anh ước khi trước anh không bị cái ảo tưởng ""học giỏi thì phải thi Y"".
Nghề Y, may nhờ những chú kền kền và facebook, gần đây các em mới được thấy nó bạc như màu áo vậy. Một cái áo trắng toát sẽ rất đẹp, nhưng chỉ một vết đen vô ý cực nhỏ trong đó, nhiều khi, cái áo sẽ bị nhuộm không tiếc tay, chẳng nhớ nhung gì những cực khổ nó phải trải qua để được trắng như nó đã từng.
Ngành Y là không quay đầu các em ạ.
Anh biết nhiều em sắp tới đây, với những con điểm mà nghe qua tưởng như siêu cấp, cũng ảo tưởng rằng vào trường cuộc sống sẽ tốt, ảo tưởng rằng mình học giỏi vậy thì đại học cũng sẽ trở thành con cưng, như các em đã từng. Các em cũng có thể nghĩ mình học giỏi vậy, hẳn là sau khi ra trường tiền kiếm như nước, danh vọng cao ngất ngưởng, người người ngưỡng mộ họ hàng làng xóm trân trọng.
Không như vậy đâu, em ạ.
Dù em là ai, vào trường rồi, em cũng bị vứt vào 1 xó không ai quan tâm chăm sóc, chẳng có đặc quyền như ngày cấp 3 thần thánh thầy yêu bạn quý, các bạn trong trường vì đặc thù cũng chẳng thể dành nhiều thời gian mà bên các em, thậm chí vì vài buổi trực hơn thua trở mặt thành thù nói nhau như chó. Vào đây, thượng vàng hạ cám 21 cũng như 30, huy chương vàng quốc tế cũng ngang mấp mé trượt. Các em nếu dám vào, đừng buồn vì mình quá ""bình thường"".
Rồi các em sẽ đi học, học những thứ mà để dễ miêu tả, nhân 10 cuốn lịch sử của các em lên và nhớ từng chữ trong đó. Các em chán ghét việc nhớ Đại thắng mùa xuân năm bao nhiêu và ở đâu? Giờ các em phải nhớ thần kinh số 7 chi phối bao nhiêu phần của cơ mặt, nhớ ông ABC đã khám được triệu chứng XYZ nào trên bệnh nhân để từ đó người ta nhắc tới ""bệnh ABC"" hay ""hội chứng XYZ"" các em còn mơ màng. Hãy từ bỏ dần sự yêu thích khi miệt mài làm toán, nghĩ hoá, bấm máy tính sinh mà chuyển dần sang tụng kinh chiều dài thực quản trẻ em là 1/5 chiều cao + 6,3 cm, bệnh nhân A có triệu chứng XYZ và hội chứng ABC nên em nghĩ là bệnh B, điều trị theo phác đồ 300mg thuốc X dùng trong Y ngày mỗi ngày Z viên uống sau ăn. Điều đó là thường, ở nơi thiên đường các em ao ước.
Đi kèm với lượng kiến thức mông lung học gạo dày như quyển ""tâm lý phụ nữ tập 1"", các em còn phải đối mặt với lịch trực dày như nêm cối, nơi các em, không cần biết là con thủ tướng hay cháu bộ trưởng, đều phải làm cu li tần tảo sớm hôm. Những câu nói đã đi vào trang sử: ""sinh viên đâu lấy cho chị cái A"" ""em sinh viên à? Xuống tầng 1 mang cho chị bịch B lên nhé, cảm ơn em"" ""sinh viên Y mấy đây? Cứ 1 tiếng đo huyết áp bệnh nhân cả phòng"". Em mới thấy trước giờ em được yêu thương ra sao, vì ở đây, chẳng ai yêu thương em cả.
Em có vui không? Hẳn em ảo tưởng nhiều về niềm vui khi chữa bệnh cho những bệnh nhân tương lai của mình, ảo tưởng về nụ cười của họ? Nhưng khó đấy. Học 6 năm đằng đẵng đa khoa xong em không dám kê một đơn thuốc, không dám chẩn đoán một ca bệnh, càng sợ hãi hơn khi đối diện người nhà nheo nhóc hỏi ""cháu khám cho cô xem"". Tại sao? Vì các em đã học chuyên khoa đâu? Những thứ em học chỉ như cưỡi ngựa xem hoa giữa bạt ngàn ghi chú nho nhỏ của mỗi ca bệnh thầy cô em dạy.
Em nghĩ, học xong mình sẽ giúp đỡ cha mẹ, sẽ kiếm được nhiều tiền. Khó lắm. Rồi các em sẽ nhận ra cách duy nhất để có tiền là đi trực thuê. Rồi các em sẽ nhận ra sau thời gian mài đũng quần và mài mòn đi cả sự sắc xảo ở bậc đại học các em phải tiếp tục nheo nhóc đi học thêm chuyên khoa, với mức lương nếu may mắn được nhận theo bậc tầm 3 triệu. Ai đó hãy cứu rỗi linh hồn những cậu bé, cô bé nhà nghèo khó nhưng có ước vọng kiếm tiền từ nơi này.
Ai đó?
Anh biết những thứ anh viết chẳng cản được các em, những thanh niên ngây thơ với cuộc sống bộn bề mưu toan ngoài này. Anh chỉ xin nếu được, ươm vào các em một ý niệm. Không phải cứ học giỏi là tấm vé bảo đảm cho một tương lai sáng lạn, và không phải cứ học giỏi là phải thi vào trường Y. Anh yêu Y, nhưng chưa chắc những tân sinh viên tới đây thực sự yêu như vậy.
Trích lời 1 sư tỉ đã đi làm được 6 năm: ""chúng mày mới đi học mà đã hết yêu nghề thế này thì làm sao mà theo được. Chị mày yêu tha thiết, thi trượt đa khoa nhảy sang điều dưỡng, lúc đi làm còn yêu nghề thiết tha mà giờ chỉ muốn bỏ đây này""
Y bạc lắm, tỉnh táo nhé các thủ khoa. Yêu các em 
- HMU Confession-

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

tôi là ai . tỉnh nguyễn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét